Chương 190: Sao ngươi lại hãm hại người ta như thế?
Huhu! Tiểu Hàn Tuyết đây là bán hắn đi rồi?
Cửa mở ra, Bạch Hàn Tuyết tương đối ngoài ý muốn, đứng ở ngoài chính là Thi Gia Nhất, Họa Thủy và hai chị em Liễu Khuynh Ngữ và Liễu Thiển Thiển vốn dĩ hai nàng là suy nghĩ cứ đến trực tiếp, thế nhưng Thi Gia Nhất nghĩ lại một chút, mua cho Diệp Thiên Dật hai cân thịt lợn, loại mà hắn yêu thích, mua thịt tẩm bổ một chút, còn đặc biệt mua một con rùa, đoán chừng hôm nay Diệp Thiên Dật mệt quá sức, hôm nay thực sự làm cho các nàng thấy được sự đẹp trai rồi, đến làm cho hắn bữa cơm cũng là chút tâm ý.
Nàng thật sự cảm thấy thuộc về loại thiên chi kiêu nữ, cho dù bây giờ bọn họ đang ở trong cùng một học viện, nhưng thật ra cũng không cùng một đẳng cấp, Liễu gia kia cũng không kém cạnh gì trong tám môn phái lớn, mà các nàng đều rất ưu tú, Bạch Hàn Tuyết mặc dù rất xinh đẹp, nhưng ở trước mặt các nàng cũng không sánh bằng, nàng tự cảm thấy như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới các nàng có thể tiếp cận như thế.
“Ta mua chút đồ ăn, trên đường gặp hai vị Liễu cô nương, các nàng cũng muốn đến, đúng lúc liền cùng đi.”
Thi Gia Nhất nói.
Thi Gia Nhất cũng vô cùng yêu thích các nàng, có thể tiếp xúc với các nàng ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí cảm giác có thể như là bạn bè, nàng cũng rất là mừng rỡ.
Sau đó các nàng xong liền đi vào, ánh mắt Liễu Thiển Thiển rơi vào trên người Diệp Thiên Dật.
Biết hắn là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng bây giờ mới được tiếp cận.
“Anh... anh Diệp...... Ta đặc biệt đến để nói lời cảm ơn.”
Tay chân Liễu Thiển Thiển có chút luống cuống nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Liễu Khuynh Ngữ cũng gật gật đầu.
Những người khác có chút mơ hồ, Thi Gia Nhất và Họa Thủy dẫn các nàng đến cũng sửng sốt một chút.
Diệp Thiên Dật lại nhếch miệng cười một tiếng, ngược lại tay bưng đĩa đồ ăn tới:
“Nói lời cảm ơn đúng không, tới đây tới đây, người đến đều là khách, ăn trước chút gì đi, ở đây có đĩa trứng xào cà chua này, nếm thử xem.”
Bạch Hàn Tuyết: ???
Sao ngươi hãm hại người ta như thế hả?
Liễu Thiển Thiển vui vẻ chết đi được, gặp được ân nhân cứu mạng, câu nói đầu tiên của ân nhân cứu mạng lại là mời nàng ăn cơm, nàng thật sự vui quá đi mất!
“Cảm ơn anh Diệp, mọi người cùng nhau ăn đi.”
Liễu Thiển Thiển nói.
Diệp Thiên Dật lắc đầu:
“Không không không, ngươi ăn đi, ngươi là đại minh tinh, cái này là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.”
“Ồ......”
Liễu Thiển Thiển nhìn vẻ ngoài của món trứng xào cà chua có vẻ không tệ, đúng lúc đang đói bụng rồi, sáng sớm còn chưa ăn sáng, vốn dĩ dự định mua chút gì đó ăn, nhưng lại xảy ra chuyện lớn kia, cho nên nàng liền vội vàng đi qua xem.
“Cảm ơn anh Diệp.”
Liễu Thiển Thiển đi qua vui vẻ gắp một miếng bỏ vào trong miệng, sau đó nàng...... giật mình ngay tại chỗ.
Mộ Thiên Tuyết rất mong chờ nhìn nàng.
“Ngon không?”
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Liễu Thiển Thiển dùng sức nuốt xuống.
“Ngon… ngon lắm.”
Aaa! Đây chính là đồ ăn ân nhân cứu mạng cho nàng đấy, với lại dáng dấp đẹp trai như vậy, chắc chắn phải nói là ngon.
“Ngon vậy thì ăn nhiều chút đi.”
Diệp Thiên Dật nhếch miệng cười một tiếng.
Liễu Thiển Thiển: “......”
“Vâng… vâng.”
Trong lòng Liễu Thiển Thiển đau khổ, thế nhưng nàng phải mỉm cười, ừm, phải cố mà vui vẻ.
Mộ Thiên Tuyết vui vẻ, quả nhiên nàng vẫn rất có thiên phú.
“Chị, ngươi có muốn ăn một chút không?”
Liễu Thiển Thiển cười ngọt ngào với Liễu Khuynh Ngữ.
Liễu Khuynh Ngữ lắc đầu:
“Ngươi ăn đi.”
Sau đó ánh mắt nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật, nói:
“Anh Diệp, liên quan tới chuyện của Linh Kiếm phái, Khuynh Ngữ có một biện pháp có lẽ có thể nói cho ngươi nghe thử.”
“Ừ, có thể, vào đây ngồi đi, Họa Thủy, châm trà.”
Họa thủy: “......”
“Hứ, bản cô nương cũng là khách đấy!”
Họa Thủy chống nạnh khó chịu nói.
“Nhanh lên!”
Họa Thủy cắn răng.
Được rồi, sáng nay ngươi trâu bò quá, bản tiểu thư nhịn, được chưa?
Má! Tủi thân quá đi!
“Để ta làm cho.”
Bạch Hàn Tuyết đi vào phòng bếp.
“Vậy các ngươi trò chuyện đi, ta đi nấu cơm cho mọi người, Liễu cô nương cũng ở lại ăn nhé.”
Thi Gia Nhất nói.
“Cái này......”
“Đã đến rồi thì cùng ăn bữa cơm đi.”
Liễu Thiển Thiển gật gật đầu:
“Vậy cảm ơn nhiều.”
“Ta cũng cùng làm.”
Mộ Thiên Tuyết hiện tại tràn đầy hứng thú với nấu nướng, sau đó đi về phía phòng bếp.
Sau đó Liễu Khuynh Ngữ ngồi ở trên ghế sii pha, Thiển Thiển bu lại.
“Nè nè nè, đã ăn xong rồi sao?”
Diệp Thiên Dật nhìn về phía Liễu Thiển Thiển.
Liễu Thiển Thiển tủi thân lắm á, sau đó gật gật đầu.
Nàng cố gắng ăn hết từng miếng từng miếng lớn, đau khổ ngắn ngủi dù sao cũng tốt hơn là ăn từng chút từng chút trong thời gian dài.
“Thật ngoan.”
Diệp Thiên Dật cười cười.
Trong nháy mắt kia mọi cảm giác tủi thân trong lòng Liễu Thiển Thiển đều tan biến hết......
Diệp Thiên Dật nghĩ mình cứu được sự trong sạch của nàng, vậy nàng giúp hắn ăn chút “thuốc độc” chắc là cũng không sao đúng không??
“Không biết cô Liễu có cao kiến gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Cô gái này thật ưu nhã.
Liễu Khuynh Ngữ nói:
“Vừa rồi ta đã nói chuyện với hai vị trưởng lão của Bạch gia, cũng biết rõ chi tiết chuyện này, Liễu gia ta ở Đế quốc Cửu Châu cũng xem như là một gia tộc tương đối lớn, Diệp công tử nếu như không chê, có thể mang theo cả nhà cô Bạch đến Đế quốc Cửu Châu, ở đó có Liễu gia, ít nhất người thì mấy vị cường giả của nhà Khuynh Ngữ sẽ bảo vệ an toàn cho các ngươi, ý của anh Diệp thế nào?”
Lúc này Thi Gia Nhất và Bạch Hàn Tuyết cũng bưng nước và hoa quả tới.
“Đế quốc Cửu Châu? Đúng lúc học viện Cửu Châu của Đế quốc Cửu Châu bên kia gửi thư mời cho bản tiên nữ, muốn ta đến đấy dạy thay, lúc đầu bản tiên nữ không định đi, nếu như các ngươi đều đi, ta thuận tiện cũng đi qua bên ấy, mở mang kiến thức về phong thái của Đế quốc lớn.”
Thi Gia Nhất nói.