Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 205: Ta chuẩn bị xây một trang trại nuôi heo (2)

Chương 205: Ta chuẩn bị xây một trang trại nuôi heo (2)

Diệp Thiên Dật nói một tiếng, sau đó hàng vạn phân thân xung quanh cũng lên tiếng, trong thời gian ngắn, mọi người tứ phương đều tập trung lại đây, chủ yếu là bởi vì khí thế phóng ra từ Diệp Thiên Dật và những phân thân của Diệp Thiên Dật khiến bọn họ từ bỏ ý nghĩ muốn đột nhập vào.
Tuy rằng không được dễ chịu cho lắm, nhưng trả tiền thì trả tiền vậy, chỉ cần có thể đi vào di chỉ, chỉ cần lấy được bất kì món đồ gì đó trong di chỉ ấy cũng đã một món hời lớn rồi, trả một ít tiền thì có sao đâu?
Những gia tộc hay tông môn của các thiên tài này đều có cường giả đồng hành, tuy rằng các cường giả đó cảnh giới rất cao, cũng rất khó chịu với hành động của Diệp Thiên Dật, nhưng họ đều biết rằng Diệp Thiên Dật đã công khai giết Thiên Tôn Cảnh của Linh Kiếm phái, hơn nữa, linh khí vừa rồi bùng phát ra là Thiên Tôn Cảnh, cho nên hầu như tất cả mọi người đều im lặng.
"Mẹ Kiếp!! Chú Phúc, giết hắn cho ta!"
Một người đàn ông ở đằng xa nói một cách hằn học.
"Cậu chủ, năng lực này thật phi thường. Mỗi phân thân này đều có thực lực của Thiên Tôn cảnh, tạm thời chúng ta hãy tránh ra ngoài rìa đi. Mục đích chính của ta là tiến vào di chỉ, chỉ cần vào được di chỉ lấy được bảo vật, nộp tiền thì nộp tiền thôi."
"Mẹ Kiếp!"
...
Sau đó trước mặt Diệp Thiên Dật, đám đông dày đặc xếp thành hàng, thậm chí mọi người đều vô cùng khó chịu! Nhưng có cách nào khác đâu? Diệp Thiên Dật này ít ra không phải là thứ mà họ có thể tùy tiện giết chống lại được.
"Anh Thiên Dật, phải trả bao nhiêu vậy?"
Người đầu tiên đến trước mặt Diệp Thiên Dật là một cô gái đến từ Học viện Thiên Thủy.
Diệp Thiên Dật xem qua.
"Mười tệ, ngươi đi vào đi."
Đôi mắt của cô gái sáng lên, nàng lấy ra một trăm tệ và bỏ nó vào hộp tiền trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Không cần thối đâu, còn nữa, anh Thiên Dật, ta thích ngươi lắm.” Sau đó, cô gái ríu rít nhìn mặt Diệp Thiên Dật và chạy vào.
"E hèm--"
Diệp Thiên Dật ngồi đó sờ sờ chóp mũi, sau đó liếc nhìn Bạch Hàn Tuyết, Bạch Hàn Tuyết cũng không nói gì.
Một số người phía sau nghe vậy không khỏi phì cười.
"Cmn thật điên rồ!"
Một người đàn ông chế nhạo và đi đến chỗ Diệp Thiên Dật, sau đó lấy ví của hắn ta ra trước mặt Diệp Thiên Dật, và vỗ một xấp tiền dày lên trên bàn ngay trước mặt Diệp Thiên Dật.
"Mười tệ, đúng không? Ta thưởng cho ngươi năm nghìn! Giả vờ giả vịt!"
Nói xong nhếch miệng, ngạo nghễ bước vào.
Ngay sau đó, một bản sao của Diệp Thiên Dật lao đến trước mặt hắn ta, tung cú đấm vào hắn và hắn ngã xuống trước mặt Diệp Thiên Dật.
"Ngươi có ý gì?"
Hắn ta đứng dậy và chỉ vào Diệp Thiên Dật một cách giận dữ.
Diệp Thiên Dật vặn mình một cái liếc nhìn hắn.
"Ta có nói ngươi có thể đi vào với năm nghìn sao? Năm triệu! Thiếu một cắc cũng đừng nghĩ đến chuyện đi vào."
Thi Gia Nhất, Họa Thủy và Bạch Hàn Tuyết phía sau Diệp Thiên Dật khẽ nhếch miệng.
Bạch Hàn Tuyết trước đây không hiểu, tại sao Diệp Thiên Dật lại dám hứa sẽ trả lại 2 tỷ cho cha nàng mà lại chỉ thu mỗi người mười tệ? Thì ra điểm mấu chốt là ở đây! Hắn ta không lừa tất cả mọi người, hắn ta muốn lừa những thiên tài đó!
"Ngươi!!"
Tên kia tức giận chỉ vào Diệp Thiên Dật.
"Dựa vào đâu mà gia tiền của ta lại khác tiền của nàng ta chứ?"
"Sân chơi của lão tử, lão tử thích chơi thế nào thì chơi thế đó, năm triệu, trả tiền xong mới được đi vào, không trả thì cút đi, nếu không trả, còn tiến thêm một bước ta sẽ giết ngươi!"
Diệp Thiên Dật lạnh lùng nói.
"Thằng khốn!"
Tên kia nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Thiên Dật chằm chằm, mười giây sau mới đành ngậm ngùi.
Đánh cũng đánh không lại, nhưng làm thế nào đi nữa cũng phải vào được di chỉ này! Vào được rồi hắn có thể lấy được bảo bối đủ để hắn đổi đời, cho dù không được, những bảo vật đó cũng có giá trị gấp nhiêu lần năm triệu ấy chứ!
"Chuyển khoản!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
“Người anh em này khá hợp tác đấy.” Sau đó Diệp Thiên Dật hét lên với đám đông phía sau: “Các người cũng nên học hỏi người anh em này nhiều hơn, và hợp tác nhiều hơn xíu đi, nếu vào trong sớm hơn, các ngươi có thể lấy được bảo vật trước người khác một bước, bằng không ngươi chỉ có thể nhặt những thứ còn sót lại do những người đi trước để lại mà thôi. ”Diệp Thiên Dật nói xong thì cười một cách rất ‘chân thành’.
Khóe miệng của mọi người phía sau không khỏi co giật.
CMN!
Rùng mình vì giận dữ!
Mấu chốt là tại sao cái tên này lại mới mua mảnh đất này đúng lúc như vậy chứ?
Tên kia vội vã bỏ đi sau khi chuyển 5 triệu cho Diệp Thiên Dật, Diệp Thiên Dật nói đúng, ai đến trước được trước, mặc dù vào trong di chỉ còn phải phụ thuộc vào may rủi, nhưng ai lại muốn phải đi vào sau hàng chục nghìn người khác cơ chứ? Mọi người đều biết nếu cứ theo cách này, bảo vật sẽ bị người trước mặt lấy đi mất.
"Ta có thể hỏi là ta phải cần bao nhiêu tiền không?"
Người thứ ba, một người đàn ông bước đến chỗ Diệp Thiên Dật và hỏi.
Diệp Thiên Dật xem qua, không quen biết hắn, nhưng chắc cũng là một thiên tài nào đó, nhưng giữa bọn họ không có mâu thuẫn gì.
"Một trăm nghìn tệ đi vào."
Người đàn ông cười cười, sau đó nắm tay một cái: "Cảm ơn!"
Sau đó hắn ta thành thật đưa mười nghìn tệ và chạy đi như tên bắn.
Sau đó, từng người một, bọn họ trả tiền để đi vào, và những người từ thành Thánh Thiên Thủy hoặc những nơi khác thì Diệp Thiên Dật chỉ nhận mười tệ hoặc một trăm tệ mà thôi.
"Ái chà, anh Lâm."
Khóe miệng Diệp Thiên Dật khẽ nhếch lên khi nhìn Lâm Trường Thiên trước mặt.
Lâm Trường Thiên bí mật nắm chặt tay.
"Một trăm triệu."
Lâm Trường Thiên: "..."
Đậu xanh rau má, đâu xanh rau muống, rau cải rau tùm lum!!!
Trong lòng hắn sôi máu lên!
Hắn biết ngay rằng Diệp Thiên Dật sẽ nhắm vào hắn mà. Một trăm triệu! Mặc dù hắn có thể đưa ra số tiền này, nhưng... ai lại muốn phải bỏ ra một số tiền lớn như thế chứ?
Hì hì--
Thi Gia Nhất bật cười từ phía sau.
Diệp Thiên Dật này đúng là đồ khốn nạn, nhưng... nàng lại thích như vậy.
Lâm Trường Thiên nén giận: "Diệp Thiên Dật, dù sao cũng là bạn học, giữ cho ta một ít thể diện không được à."
"Các vị ở phía sau, có người phải lãng phí thời gian, các người muốn phải làm gì đây?"
Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ chạy tới, nắm lấy vai Lâm Trường Thiên kéo thẳng về phía sau.
"Mẹ nó chứ, đừng có mà lãng phí thời gian của ta!"
Người đàn ông vạm vỡ nói, sau đó nhìn Diệp Thiên Dật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất