Chương 230: Súc sinh!
Diệp Thiên Dật trải qua một đêm với tâm trạng vô cùng khổ sở.
Hiện tại, đối với Diệp Thiên Dật mà nói mục tiêu hàng đầu là phải tìm cơ hội để tiếp cận được Nữ hoàng. Trước hết khoan nói tới những điều khác, ta phải gặp được nàng đã. Còn phần còn lại thì từ từ mà cố gắng tiếp.
Cứ nghĩ đến việc “thằng em” bỏ mình mà đi, Diệp Thiên Dật hi vọng rằng nếu lần này thất bại, vậy thì phần thưởng cho nhiệm vụ lần sau có thể đem “thằng nhỏ” về được không?
Vốn dĩ Diệp Thiên Dật cảm thấy hình như hệ thống này đã hoàn lương rồi, lúc vừa mới gặp, hệ thống này nói nó tới giúp Diệp Thiên Dật tán gái, sau đó thì xuất hiện hệ thống tra nam. Diệp Thiên Dật dần tin tưởng. Rồi, vài hệ thống tiếp theo sau cũng không kém cứ lần lượt xuất hiện. Diệp Thiên Dật còn rất vui vẻ, hắn thấy xung quanh mình có nhiều mấy em xinh đẹp như thế cũng đủ rồi. Còn hiện tại……
Trực tiếp lên cấp đến Nữ hoàng luôn?
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật mở mắt ra, không biết từ lúc nào, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Anh Vũ lại ngậm ngón tay của hắn rồi.
Bụp ----
Diệp Thiên Dật rút ngón tay ra.
AAA ---- Bị nàng ngậm đỏ cả ngón tay.
“Hửm…….”
Tiểu Anh Vũ dụi dụi đôi mắt to đang ngái ngủ của mình, mắt còn chưa kịp mở, nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ soạng, sau đó ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên Dật.
Nhoàm …
Sau đó, nàng lại mút ngón tay của Diệp Thiên Dật lần nữa.
Diệp Thiên Dật: “...............”
“Con bé ngốc này dậy đi.”
Diệp Thiên Dật đẩy Tiểu Anh Vũ xê ra, rồi rút ngón tay của mình về.
“Hưm….”
Tiểu Anh Vũ lại dụi dụi mắt, rồi mới mở to mắt ra.
“Chủ nhân papa.”
Tiểu Anh Vũ ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trước mặt Diệp Thiên Dật, bộ dạng như thể đang mong chờ được hôn.
Diệp Thiên Dật cảm thấy nếu nàng có một đôi tai cáo hay là chiếc đuôi nhỏ, nói không chừng bây giờ đang đung qua đưa lại.
Diệp Thiên Dật xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng, trong lòng lại đang suy tính chuyện của vị Nữ hoàng kia, còn Tiểu Anh Vũ đang nhắm mắt tỏ vẻ thích thú.
Học viện Cửu Châu Thánh còn chưa đến một tuần nữa là tuyển sinh, thời gian tuyển sinh kéo dài vài tuần. Vì thế Diệp Thiên Dật không nhất thiết ngày đầu tiên phải có mặt, huống chi bây giờ hệ thống này lại thích bẫy kí chủ như vậy, tâm tư của hắn cũng chỉ có thể đặt vào việc làm nhiệm vụ.
“Chủ nhân papa, tại sao chỗ đó của ngươi có thứ mà Tiểu Anh Vũ không có vậy?”
Tiểu Anh Vũ dán mắt nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó của Diệp Thiên Dật, ngơ ngác hỏi.
Diệp Thiên Dật: “.......”
“Yên tâm đi, nói không chừng không lâu sau ta với ngươi cũng giống nhau thôi.”
Diệp Thiên Dật chua chát, khổ sở nói.
“Ừm …….. đừng…… nhất định là ngon hơn tay của chủ nhân papa nhiều, không thể làm mất được.”
Tiểu Anh Vũ lắc đầu rồi chui cái đầu nhỏ của mình vào đó.
Diệp Thiên Dật: ???
“Diệp Thiên Dật, lát nữa Khuynh Ngữ sẽ……..”
Ngay lúc này, cửa phòng Diệp Thiên Dật bỗng mở ra, Bạch Hàn Tuyết đang mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, há hốc mồm, nhìn cảnh tượng với vẻ mặt sững sờ.
Diệp Thiên Dật: “.......”
“Súc sinh.”
Bạch Hàn Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Rầm ---
Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.
Diệp Thiên Dật: ????
“AAAAA”
Diệp Thiên Dật sắp phát điên rồi!!
“Rốt cuộc là gặp ngươi là may mắn hay xui xẻo của ta đây. Con nhóc ngốc này!!!”
Diệp Thiên Dật ôm Tiểu Anh Vũ ném lên đầu giường, sau đó nhanh chóng nhảy xuống, lật đật chạy ra ngoài.
Tiểu Anh Vũ ngồi ở đó, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn, cái miệng nhỏ mếu máo.
Hông cho ăn, chủ nhân papa hông cho ta ăn ……
Không được, nàng nhất định phải ăn cho được.
Bạch Hàn Tuyết đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Nàng biết rằng Diệp Thiên Dật là một tên trăng hoa, tuy rằng so với hắn của trước kia thì bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, nhưng mà không thể biến thái đến mức độ đó? Tiểu Anh Vũ mới mấy tuổi cơ chứ? Tuy rằng quả thật là rất xinh đẹp mỹ miều, nhưng hắn vậy mà…
Diệp Thiên Dật mở cửa bước tới.
“Tiểu Hàn Tuyết, không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Diệp Thiên Dật khổ sở ngồi xuống bên cạnh nàng, Bạch Hàn Tuyết nhanh chóng nhích ra xa Diệp Thiên Dật.
Con người này thật đáng sợ.
“Ta nói này Tiểu Hàn Tuyết, không lẽ ngươi nghĩ rằng ta thật sự biến thái tới mức độ đó chứ?”
Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi.
“Cũng khó nói.”
Bạch Hàn Tuyết nói.
Ặc!!
“Thiệt là, Tiểu Anh Vũ vừa mới tỉnh lại thì như vậy, làm sao bây giờ? Ta cũng rất bối rối."
Diệp Thiên Dật khổ sở mếu máo.
Dù sao nàng cũng không tin lắm, nhưng cũng tình nguyện tin tưởng một chút. Thật là, nếu không thì quá mức biến thái rồi? Nhớ đến Diệp Thiên Dật lúc trước thích đi cắm sừng người khác, chút thói quen biến thái này xem ra rất có thể!
Dù sao nàng cũng vẫn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ.
Vốn dĩ, nàng không muốn để Tiểu Anh Vũ ngủ cùng với Diệp Thiên Dật, nhưng mà nàng lại cứ lẽo đẽo đi theo hắn, nên nàng cũng không để ý. Nhưng mà chuyện sáng nay làm này phải thật tâm cân nhắc một chút.
Ngay lúc này, Mộ Thiên Tuyết mở cửa đi vào.
“Làm sao đó?” Mộ Thiên Tuyết nhìn hai người nghi ngờ hỏi.
“A…. Không có gì. Không có gì” Bạch Hàn Tuyết lắc đầu nguầy nguậy
“Ta đi làm bữa sáng.” Mộ Thiên Tuyết nói xong bước vào bếp.
“Ta cùng ngươi làm.”
Bạch Hàn Tuyết nhanh chóng đứng dậy.
“AAA, Tiểu Hàn Tuyết, ngươi phải tin tưởng ta.”
Bạch Hàn Tuyết gật đầu: “Được thôi.” Sau đó, nàng lại nghĩ ngợi gì đó, nói: “Cô Liễu vừa này có gửi tin nhắn cho ta, nói lát nữa ghé qua đây có việc.”
Nói xong, nàng bỏ đi.
“Biết rồi.”
Lúc này, Tiểu ngốc ngốc chạy ra.
“Chủ nhân papa.”
Tiểu Anh Vũ nhảy cẫng lên, dang tay giữa không trung và vui vẻ mỉm cười rồi nhảy vào vòng tay của Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật né người qua, nàng ngã nhào vào ghế sô pha.
“Cứ gây chuyện cho ta hoài.”
Diệp Thiên Dật xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nàng rồi đi vào bếp.
Tiểu Anh Vũ ngồi dậy, chải chải mái tóc trắng bạc của mình, sau đó lảo đảo lắc lư chạy nhanh đuổi kịp Diệp Thiên Dật, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo của hắn.
Một lúc sau, hai chị em Liễu Khuynh Ngữ và Liễu Thiển Thiển cùng nhau đi đến, Thi Gia Nhất và Họa Thủy ở đối diện cũng qua ăn sáng.
“Cô Liễu, xin hỏi ngươi một chuyện.”
Nhóm người bọn họ tập trung ngồi xung quanh cái bàn to ăn sáng, sau đó Diệp Thiên Dật hỏi Liễu Khuynh Ngữ.
“Tiểu Anh Vũ muốn ăn nữa.”
Tiểu Anh Vũ ăn mấy miếng là hết sạch, sau đó cầm cái chén đưa về phía Diệp Thiên Dật.
Bạch Hàn Tuyết nhận lấy, giúp nàng múc thêm chén cháo nữa.
“Anh Diệp muốn hỏi cái gì?”
Liễu Khuynh Ngữ nhẹ nhàng lên tiếng.
Liễu Thiển Thiển ở bên cạnh đang chơi đùa cùng Tiểu Anh Vũ, quá mức xinh đẹp, thật muốn mang nàng về nhà chơi.
Diệp Thiên Dật nói: “Cái này…… Cô Liễu có biết gì về Nữ hoàng của Đế quốc Cửu Châu không?”
“Đương nhiên rồi, Nữ hoàng bệ hạ hiện đang ở thành Cửu Châu Thiên, đây cũng chính là chủ thành Đế quốc Cửu Châu. Nàng chính là một người rất tài giỏi, ngay cả cha và ông nội cũng vô cùng ngưỡng mộ nàng ấy. Liễu Khuynh Ngữ lần này đến đây cũng vì chuyện này.”
Diệp Thiên Dật nhướng mày.
“Hửm?”
Sau đó, Liễu Khuynh Ngữ tiếp tục nói: “Tối này, trong Đế cung của thành Cửu Châu Thiên, Nữ hoàng bệ hạ sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn. Những chủ nhân của các gia tộc hàng đầu trong thành Cửu Châu Thiên, và còn rất nhiều các chàng trai trẻ tài năng cũng sẽ tham gia. Liễu Khuynh Ngữ hôm nay đến đây chính là muốn phụng lệnh của Nữ hoàng bệ hạ mời anh Diệp tham gia.”