Chương 237: Cha, chính là hắn!!
"Chủ nhân papa."
Tiểu Anh Vũ, miệng vẫn còn nhồm nhoàm đầy phô mai hô lên một tiếng, rồi nhảy bổ nhào vào vòng tay của Diệp Thiên Dật.
Tất cả mọi người: "..."
Cô gái nhỏ xinh đẹp này là do hắn đưa tới đây sao?
Sau đó Tiểu Anh Vũ nấp sau lưng Diệp Thiên Dật, ôm quần áo của Diệp Thiên Dật với dáng vẻ rụt rè, nàng ấy thật là đáng yêu.
"Nàng ta là do ngươi đưa tới?"
Một người đàn ông đi qua các cô gái và dừng lại trước mặt Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Không biết nàng ấy đã làm gì mà khiến ngươi tức giận như vậy?"
"Ngươi nhìn bộ đồ của ta đi, bị nàng lau qua một lượt rồi, ngươi có định chịu trách nhiệm không đây?"
Người đàn ông giận dữ nhìn Diệp Thiên Dật.
"À--"
Diệp Thiên Dật sờ sờ vào chóp mũi của mình.
Tuy rằng Tiểu Anh Vũ khá ngốc ngếch và nghịch ngợm nhưng sẽ không thể nào gây rắc rối được, vì vậy Diệp Thiên Dật rất yên tâm để nàng ấy tự mình đi tìm đồ ăn ngon, làm sao có thể bôi bánh kem lên người người khác được chứ?
"Rõ ràng là do ngươi xấu xa, ngươi định sờ mông của Tiểu Anh Vũ, cái mông nhỏ của Tiểu Anh Vũ chỉ có chủ nhân papa là được xoa thôi, ngươi thật là xấu xa!"
Miệng Tiểu Anh Vũ còn dính chút bánh kem chỉ vào người kia và nói với giọng trẻ con non nớt.
Diệp Thiên Dật:???
Tất cả mọi người:???
Mặt người đàn ông đó tối sầm lại.
"Làm sao có thể như vậy được? Ta làm sao có thể biến thái như vậy được? Tuy rằng cô bé rất xinh đẹp, nhưng ngươi mới mấy tuổi cơ chứ? Ta sao có thể không bằng cầm thú như vậy!"
"Chính là như vậy đó, chủ nhân papa, Tiểu Anh Vũ không có gạt người đâu."
Tiểu Anh Vũ ngẩng đầu lên và nhìn Diệp Thiên Dật với vẻ mặt ấm ức đầy tổn thương.
Khoảnh khắc đầu tiên, Diệp Thiên Dật cảm thấy vô cùng xấu hổ, tiểu nha đầu này nói rằng hắn sờ mông nàng? Chuyện xảy ra khi nào vậy, tại sao hắn ta không biết? Rồi khoảnh khắc thứ hai, Diệp Thiên Dật bừng bừng tức giận!
Những người xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó.
Khí thế của Diệp Thiên Dật mạnh mẽ tăng vọt.
"Ngươi thực sự là quá kinh tởm rồi đó"
Diệp Thiên Dật nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia và lạnh lùng nói.
“Vớ va vớ vẩn! Sao có thể như vậy được chứ!"
Người đàn ông đó nhanh chóng lắc đầu quầy quậy.
"Sao nào? Chẳng nhẽ là em gái ta còn vu khống ngươi sao? Nàng ấy còn nhỏ như vậy, lẽ nào nàng ấy lại có thể chủ động vu khống và đi khiêu khích ngươi sao? Chẵng nhẽ không có lí do gì mà nàng ấy tự dưng bôi kem vào người ngươi sao?” Diệp Thiên Dật nói một tràng.
"Đúng vậy, cô bé này nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có nhiều suy nghĩ như vậy được chứ? Khi nãy ta cũng đã nhìn thấy rồi, rõ ràng là nàng ấy chỉ chăm chú tập trung vào ăn đồ ăn, không ồn ào hay phiền phức gì cả, đột nhiên không có lí do gì mà lại bôi kem lên người ngươi được. Ta không tin! "
Liễu Khuynh Ngữ cau mày và rất tức giận.
"Này anh, xin hãy cho ta một lời giải thích chính đáng!"
Liễu Khuynh Ngữ nhìn hắn ta chằm chằm.
"Ta đã nói không phải là không phải mà!"
Người đàn ông kia vẫn còn cứng miệng.
"Muốn biết là có hay không thì cũng dễ thôi!"
Lúc này, Liễu Thiên Hải đi tới, sau đó túm lấy hắn, nhét một viên đan dược vào miệng hắn ta.
"Đây là viên đan dược nói thật. Những người sử dụng nó chỉ có thể nói sự thật. Vậy bây giờ bổn tôn hỏi ngươi, khi nãy ngươi có tính kế muốn lợi dụng cô bé này hay không?"
"Có!"
Tất cả mọi người:???
Người đàn ông kia trợn tròn mắt, hắn ta muốn nói là không mà!
"Hừ! Thật đáng khinh! Kẻ đáng khinh như vậy còn có thể tới dự yến tiệc này cơ đấy! Người đâu, bắt hắn lại, chờ Nữ hoàng tới rồi đuổi hắn đi!"
"Rõ!"
Sau đó có vài người đã tới bắt giữ hắn lại.
"Kẻ xấu xa."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Anh Vũ hơi mím lại.
“Không sao đâu.” Diệp Thiên Dật xoa đầu nàng an ủi.
"Hừ... hee hee..."
Sau đó Tiểu Anh Vũ đứng đó, nhìn Diệp Thiên Dật với nụ cười hân hoan, điều này thực sự khiến mọi người đều tan chảy.
“Tiểu Anh Vũ lại đi ăn món ngon đây.” Nói xong, nàng lại chạy ra khỏi đám đông.
Liễu Thiên Hải nhìn Diệp Thiên Dật.
Vừa định nói gì đó, đúng lúc này, trong đại sảnh này bất chợt lại có ba vị khách không mời mà đến!
Có ba người, một người già, một người đàn ông trung niên và một người trẻ tuổi.
"Cha, chính là hắn!"
Long Trung Thiên chỉ vào Diệp Thiên Dật đang đứng giữa các cô gái và nói một cách tức giận.
Mẹ kiếp!
Liễu Thiên Hải cảm thấy vô cùng khó chịu!
Tại sao hắn lại bị cắt ngang khi đang nói chuyện với người này cơ chứ? Mẹ kiếp!
Tầm mắt của Diệp Thiên Dật cũng nhìn sang bên đó.
Ôi mẹ ơi? Người vừa nói không phải là người của Long gia khi nãy sao? Hắn đi tìm tất cả người Long gia tới đây sao?
Không có chuyện gì đâu, Diệp Thiên Dật, ngươi đừng hoảng sợ. Diệp Thiên Dật tự nhủ
Long Ngạo nhìn Diệp Thiên Dật chằm chằm!
Đúng vậy, chính là hắn ta!
Mặc dù lúc đó chỉ mới nhìn kĩ hắn có vài giây, hơn nữa còn có chút không được rõ ràng lắm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người trước mặt, hắn vẫn có thể nhận ra! Đúng vậy, chính là hắn!
Nhưng mà khi Long Ngạo cẩn thận nhìn lại Diệp Thiên Dật, thì thành thật mà nói, lúc đó không biết tại sao trong lòng hắn bỗng dưng có một loại cảm giác không nên động thụ với người này, hắn cũng không thể giải thích được sao mình lại có cảm giác này, bởi vì hắn cảm thấy người này là một người không tầm thường, quả là hiếm có khó tìm.
Đặc biệt là lão cường giả bên cạnh Long Ngạo, là Tổ sư cuối cùng của Long gia và là cha của Long Ngạo, hắn là một cường giả thật thụ, đôi mắt đục ngầu liếc nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó hơi sáng lên, cặp lông mày hơi nhăn lại.
Người này có vẻ không tầm thường đâu.
Nhưng kể cả hắn ta có phi thường thì đã làm sao chứ? Hắn ta sỉ nhục Long gia như vậy, chuyện này nếu không giải quyết cho ra lẽ, Long gia cũng không thể nào ngẩng mặt lên được!
Những người xung quanh đều vô cùng sững sờ, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao người của Long gia vừa mới tới đây lại có thái độ thù địch như vậy?
"Chính là ngươi sao?"
Long Ngạo đi tới trước mặt Diệp Thiên Dật, khí thế ngời ngời, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Dật bằng ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
"Tiền bối, ngươi nói như vậy là có ý gì? Ta và ngươi trước đây chưa từng gặp mặt bao giờ, tại sao ngươi vừa tới đã muốn động tay động chân với ta như vậy nhỉ?"
Diệp Thiên Dật nói.