Chương 252: Liều thì ăn nhiều (1)
Diệp Thiên Dật nói: "Hẳn là chứng bệnh này của Nữ hoàng bệ hạ là bị lưu lại sau khi bị trọng thương bởi một trận chiến nào đó, nó khiến cho cảnh giới của Nữ hoàng bệ hạ trì trệ không tiến, hẳn là đã rất nhiều năm không có tăng lên rồi đúng không?"
"Xác thực là như thế, ngươi có biện pháp gì chăng?"
Thường Hi hỏi một cách thăm dò.
Nàng thực tình cũng không có ôm hi vọng quá lớn, chứng bệnh này của nàng đương nhiên cũng đã tìm đỉnh cấp cường giả đến xem bệnh rồi, nhưng vẫn là không thể chữa được.
Bọn họ dò xét không ra nguyên nhân, chứng bệnh của nàng vẫn cứ mãi không có cách gì khắc phục, là bọn họ không có cách nào cả.
Diệp Thiên Dật này có biện pháp được sao?
Khó tránh khỏi có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù hắn xác thực làm được những cường giả kia không làm được, nhưng...
"Ta cũng không dám xác định chắc chắn, cần dò xét một phen mới có thể đưa ra kết luận được, nhưng ta hẳn là nắm chắc được chừng tám phần."
Diệp Thiên Dật nói.
Thường Hi: "..."
Đến tột cùng là do hắn quá tự tin hay là hắn thật sự có biện pháp?
Nói thật, nàng nhìn có chút nhìn không thấu người này.
"Được, vậy ngươi theo ta đi Thiên Chi Đảo."
Nàng nguyện ý thử tin tưởng hắn một lần, bởi vì hắn có đủ tư cách để nàng tin tưởng.
Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Trong lòng đắc ý, haha! Tới Thiên Chi Đảo này, cũng đồng nghĩa với việc được nàng mời tới nhà của nàng nha.
Chậc chậc chậc, vạn sự khởi đầu nan.
Nếu như có thể chữa trị khỏi chứng mệnh cũ này cho Nữ hoàng, vậy thì điểm hảo cảm chắc chắn lại có thể cao thêm nữa, đến lúc đó lại dùng thêm bánh phương tâm ám hứa, Wow bơ phệch, phen này nói không chừng có thể thật sự thành công chứ không đùa.
"Được."
Theo cái nhấc tay của Nữ hoàng Cửu Thiên, một cỗ tinh quang bao phủ lấy hai người, sau đó hai người biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện ở Thiên Chi Đảo.
Diệp Thiên Dật âm thầm tán thưởng, cao thủ tầm này ai cũng thật là trâu bò!
Diệp Thiên Dật quan sát xung quanh một chút, phía trên này rất xinh đẹp rất xinh đẹp, các loại vườn hoa, rừng đào, hồ nước, hòn non bộ... Đúng là nhân gian tiên cảnh.
"Đúng rồi, Nữ hoàng bệ hạ, Thái m U Diêm Thảo kia rất có khả năng là có người bên cạnh tiểu công chúa hạ độc." Diệp Thiên Dật nói.
"Bản tôn biết."
Sau đó ngay lập tức Nữ hoàng Cửu Thiên phun trào khí thế, sau đó đưa tay nắm vào trong hư không một cái.
Diệp Thiên Dật còn đang ngơ ngác không hiểu có chuyện gì, tiếp theo một cái chớp mắt, một cô gái xuất hiện ở trong không trung, bị cánh tay huyễn hóa bằng linh lực trong hư không kia bóp lấy cổ.
"Nữ... Nữ hoàng bệ hạ... Khụ khụ."
Cô gái kia đang không ngừng đạp chân, lộ ra rất bất lực.
Thường Hi bóp mạnh một cái, cái đầu nàng vẹo sang bên một cái rồi không còn hô hấp nữa.
"Chú ba, ngài còn muốn trốn nữa sao?"
Thường Hi lạnh lùng nói một câu, thân thể mềm mại phun trào ra khí thế mãnh liệt, làm cho Diệp Thiên Dật rất hoảng hốt.
Đã xác định Thường Nhu là bị người hạ độc, như vậy trong lòng Thường Hi đã hiểu rõ là ai làm! Cô gái kia là người hầu trước nay vẫn luôn hầu hạ bên người Thường Nhu, không cần suy nghĩ nhiều là nàng đã biết nàng ta chính là người hạ độc, mà phía sau tất nhiên cũng có người giật dây nàng, về phần là ai, thì đó chính là chú ba của Thường Hi.
Một người đàn ông có ngoại hình chừng năm mươi từ chỗ tối đi ra.
Nữ hoàng là người có tuổi thọ rất cao, nhưng bởi vì nàng có tu vi quá mạnh, thiên phú nghịch thiên, đã sống hàng ngàn năm rồi mà vẫn mang ngoại hình của một cô gái hai mươi mấy tuổi, chuyện này là rất bình thường, đến Thánh Quân cảnh có thể có tuổi thọ mấy nghìn năm, đến Thiên Đạo cảnh, nhân loại có thể có được tuổi thọ mấy chục nghìn năm, tuổi thọ của yêu thú càng lâu hơn nữa, mà khi ngươi đạt tới cái cảnh giới đó càng trẻ, hình dạng ngươi càng có thể bảo trì như lúc còn trẻ, cho nên đây là lí do mà vì sao rất nhiều người mặc dù cùng cảnh giới với nhau, nhưng rất có khả năng số tuổi khi đạt đến cảnh giới đó là khác nhau, có người là một lão già, có người lại là mỹ nữ.
Nhưng mà ở một thế giới chú trọng việc tu luyện như thế này, thì chỉ nhìn bề ngoài chứ không nhìn tuổi, nếu mà tính tuổi tác ra, Hoàng Nguyệt càng khủng bố hơn nữa, có thể làm tổ tổ tổ tông của Diệp Thiên Dật luôn rồi ấy, còn Mộ Thiên Tuyết rất có thể còn khoa trương hơn nữa, nhưng không có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào, chỉ cần dựa vào vè bề ngoài để quyết định có thích một người nào đó hay không.
"Cháu họ, ngươi đây là có ý gì?"
Ánh mắt của Trường Thiên Tôn giả nhìn vế phía Thường Hi rồi nói.
"Chẳng lẽ trong lòng của chú ba cònkhông rõ ràng sao?"
Khí thế của Thường Hi phun trào, mái tóc của cùng làn váy dài của nàng khẽ bay bay.
Diệp Thiên Dật: "..."
Haizzz! Nhà đế vương thật đúng là kinh khủng mà, đây nhất định không phải chú ruột rồi, nhưng chắc là cũng không phải là quá xa, là hắn làm sao? Nhìn thái độ này của Thường Hi thì chắc là đúng rồi.
"Cháu họ, ta không hiểu ngươi đang nói gì, ngươi đây là muốn đối động thủ với người thân sao?"
Trường Thiên Tôn giả nhướng mày!
Nói thật, hắn thật sự bị dọa sợ chết hiếp, hắn đúng là trưởng bối của Thường Hi, nhưng luận thực lực thì hắn không bằng được một nửa của nàng!
Vốn hắn muốn chạy trốn, nhưng ai ngờ đột nhiên nàng trở về, cho nên hắn phải trốn đi, muốn chờ Thường Hi đi xa rồi mới chạy trốn tiếp, nhưng là không nghĩ tới thần trí của nàng lại quá nghịch thiên, đã phát hiện ra hắn.
"Với ta mà nói, ngươi không phải thân nhân!"
Dứt lời, Thường Hi khẽ vươn tay.
Ánh mắt Trường Thiên Tôn giả ngưng tụ.
"Đế Hoàng Cấm Thuật!"
Kim quang khủng bố bạo phát ra từ người hắn.
"Đây chắc là thực lực Thánh Quân cảnh."
Diệp Thiên Dật yếu ớt trốn ở sau lưng Thường Hi thầm than.
Ầm…
Thường Hi vẫn đứng nguyên không động, cánh tay vung lên, thiên địa dị tượng xuất hiện giữa hư không, một vệt kim quang trực tiếp vây nó lại.
Ầm ầm ầm…
Cho dù lực lượng của lão giả kia có mạnh hơn nữa cũng không thể tránh thoát được sự giam cầm kia, Thường Hi quá mạnh.
Nói thừa, nếu nàng không mạnh thì làm sao có thể ngồi vững trên cái vị trí Nữ hoàng của một Đế quốc hùng mạnh như thế này được? Nếu nàng không mạnh, làm sao có thể sáng tạo ra kỉ lục đưa một đến quốc nhỏ bé đi lên đến vị trí đỉnh cấp rong thời gian ngắn nhất?
"Một khi sinh ở trong nhà đế vương, thì thân nhân sẽ chỉ là người qua đường."
Thường Hi vẫn có một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên định quyết tâm, thì thào một câu, sau đó cánh tay vung lên lần nữa.
"A —— "
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn phá vỡ trời đêm, sau đó tất cả an tĩnh trở lại, cường giả kia hóa thành hư vô.
Diệp Thiên Dật: "..."
Quá kinh khủng!
Diệp Thiên Dật rùng mình một cái, cái này mà muốn chiếm tiện nghi của nàng không phải là đi vuốt râu hổ hay sao? Không đúng, sờ râu của Thần thú….
"Đi thôi."
Thường Hi nhàn nhạt nói một câu với Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật đi theo nàng đi tiếp về phía trước.
"Cần phải dò xét như thế nào?"
Sau đó Thường Hi hỏi.