Chương 267: Mặt của ngươi ...
Cộc cộc cộc——
Vào thời điểm quan trọng này, ai lại gõ cửa phòng của họ cơ chứ.
Diệp Thiên Dật: "..."
Ahhhhh!!
Ai lại gõ của vào thời điểm quan trọng này cơ chứ?
Sau đó thì nghe thấy một tiếng dậm chân bên ngoài, sau đó cửa phòng được mở ra.
"Chủ nhân papa, sao ngươi còn chưa về ngủ."
Tiểu Anh Vũ mơ hồ hỏi, dụi dụi đôi mắt to đang ngái ngủ.
Trong phòng, nàng đã buồn ngủ đến mức cái đầu của nàng gật lên gật xuống liên tục nhưng nàng tự nhủ rằng mình không được ngủ, nhất định không được ngủ, phải đợi đến khi chủ nhân papa về mới ngủ, nhưng nàng không đợi được.
Diệp Thiên Dật muốn khóc.
"Tiểu Anh Vũ, ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ về."
Diệp Thiên Dật vội nói.
Không thể để cô bé ngốc này phá hỏng chuyện tốt của mình được.
"Ồ... Vậy thì chủ nhân papa nhanh lên nha."
"Ừ ừ."
Sau đó Tiểu Anh Vũ đóng cửa và bước đi.
Diệp Thiên Dật hít một hơi dài nhìn Bạch Hàn Tuyết ở đầu giường bên kia, sau đó cười toe toét.
"Này, tiểu Hàn Tuyết..."
Bạch Hàn Tuyết cắn môi ...
Xì--
...
Khoảng mười phút sau.
Ba--
"Aaaaa—"
Mộ Thiên Tuyết, người đang ăn vặt trong phòng và xem TV với đôi mắt xinh đẹp, vô thức liếc về phía cửa, dừng việc ăn uống lại.
Thành thật mà nói, thực sự rất dễ thương.
Tiếng hét của Diệp Thiên Dật rất lớn, Mộ Thiên Tuyết cảm thấy khó hiểu. Hắn ta bị sao vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đi ra ngoài, hẳn là không có chuyện gì đâu.
...
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Dật mở mắt, ngáp một cái, rồi liếc nhìn Bạch Hàn Tuyết đang say giấc nồng trong vòng tay hắn, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Bạch Hàn Tuyết đã có thể đi đến bước này, nói thật, Diệp Thiên Dật thật sự biết nàng ấy đã từ bỏ rất nhiều thứ, cũng rõ ràng rằng nàng ấy đồng ý là vì lý do trả ơn, vì Diệp Thiên Dật đã cứu nhà họ Bạch, nhưng dù thế nào đi nữa, cô gái này vẫn là cô gái của hắn.
Bạch Hàn Tuyết cảm nhận được cử động của Diệp Thiên Dật, lông mi dài khẽ run lên, sau đó đôi mắt xinh đẹp mở ra, nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến nghẹt thở của người đàn ông trước mặt.
Thật kỳ lạ, nàng ấy thực sự cảm thấy rất thoải mái khi nàng chìm vào giấc ngủ, chẳng lẽ thực sự thoải mái khi ngủ trong vòng tay của Diệp Thiên Dật sao?
Và khuôn mặt của Diệp Thiên Dật có một dấu tay lớn ...
Nó rất rõ ràng, suốt một buổi tối nó cũng không biến mất ...
Tại sao?
Còn không phải là do tối hôm qua sao, lúc đó cả khuôn mặt Bạch Hàn Tuyết đều dính….., sau đó nàng đã tát ai đó trong vô thức rồi chạy vào phòng tắm.
Đi vào gần một tiếng đồng hồ mới đi ra, tại sao ư?
Nàng ở trong đó định hình lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Mặc dù bây giờ mặt của Diệp Thiên Dật vẫn còn đau rát, nhưng hắn rất vui, rất hạnh phúc, đây vừa là đau đớn vừa là hạnh phúc.
Bạch Hàn Tuyết phản ứng hoàn toàn theo bản năng, lúc đó tát hắn ta mặc dù nàng không sử dụng linh lực, nhưng sức mạnh của bản năng, lại lớn như vậy ư.
Nó lớn như thế nào?
Diệp Thiên Dật đêm qua miệng đầy máu...
Bạch Hàn Tuyết cũng thấy rất có lỗi, việc tát hắn lúc ấy thực sự là một phản ứng hoàn toàn theo bản năng.
"Còn đau không?"
Bạch Hàn Tuyết hỏi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: "Không đau nữa."
"Còn vết thương?"
Diệp Thiên Dật nói: "Khỏi rồi."
"Vậy ta đi làm bữa sáng đây."
Sau đó Bạch Hàn Tuyết bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ sau khi tắm rửa sạch sẽ.
“Chị Mộ, chị dậy sớm như vậy để làm bữa sáng nữa à?” Bạch Hàn Tuyết dường như đã quen với việc nhìn thấy chị Mộ Thiên Tuyết làm việc chăm chỉ mỗi ngày khi bước ra khỏi phòng.
Trong mắt Mộ Thiên Tuyết, bữa sáng là đơn giản nhất, nàng không gặp khó khăn gì với những món đơn giản như thế này, bây giờ nàng rất thích học món có trình độ khó hơn, đó là món thịt lợn kho mà Diệp Thiên Dật làm cho nàng. Đại loại là, món ăn nào mà phải nấu chừng một hai tiếng, nàng đều cảm thấy món đó rất khó.
“Ừm.” Mộ Thiên Tuyết gật đầu, vào lúc này, Diệp Thiên Dật lặng lẽ đi ra khỏi phòng Bạch Hàn Tuyết.
Mộ Thiên Tuyết có cảnh giới ở mức độ nào cơ chứ? Nàng có thể phát hiện ra nhất cử nhất động, sau đó quay lại nhìn thấy Diệp Thiên Dật, nhưng lúc này Diệp Thiên Dật đã ở bên ngoài, cho nên nàng cũng không nhìn thấy Diệp Thiên Dật đi ra khỏi phòng Bạch Hàn Tuyết.
"Mặt của ngươi……"
Mộ Thiên Tuyết nhìn vết đỏ rõ ràng trên mặt Diệp Thiên Dật.
"À, đêm qua có muỗi. Ta rất tức giận. Ta đã vô muỗi nhiều lần và vô tình tự tát vào mặt mình."
Diệp Thiên Dật nói với một nụ cười ngượng nghịu.
Mộ Thiên Tuyết: "..."
“Ta thực sự không biết nhiều thứ trong thế giới con người, nhưng ta không phải là một người ngốc đâu.” Mộ Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói.
"Khụ khụ khụ--"
Diệp Thiên Dật vội ho khan chạy về phòng, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hàn Tuyết ở bên cạnh đang ửng hồng, Mộ Thiên Tuyết cũng không nói nhiều, nàng không quan tâm lắm, nàng quan tâm đến đống đồ ăn trong tay hơn.
Đây chính là con người của nàng, nói một cách đơn giản bằng 2 từ, là Phật giáo!
Đúng vậy, thần tiên tỷ tỷ chỉ đơn giản là một hình mẫu của Phật giáo.
Trở lại phòng, Tiểu Anh Vũ đang nằm cuộn mình trên giường với đôi chân trần.
Chăn bông cũng không đắp, cái miệng nhỏ nhắn đang mút ngón tay, rất là đáng yêu.
Nàng đã ngủ quên mất vào đêm qua trong lúc đang đợi Diệp Thiên Dật về...
Diệp Thiên Dật giúp nàng đắp chăn và bước ra ngoài.
Đúng lúc cửa nhà có ai đó đang gõ, mở ra, là Họa Thủy và Thi Gia Nhất đang đứng đó.