Chương 274: Không hiểu nổi!!
Tất cả mọi người đều im phăng phắc khi nghe xong câu hỏi của Diệp Thiên Dật.
"Hahaha—"
Ngay sau đó, nhiều người đang đứng xem nhịn không được mà cười toáng lên.
"Hahaha, tên tân sinh này đúng là người điên rồ nhất mà ta từng thấy trong đời đấy, đm! Ta học ở đây đã ba năm, và ta chưa thấy bất kỳ học sinh năm nhất nào não phẳng như vậy!"
"Đánh bại? Hahaha, thật là thú vị. Đây chẳng lẽ là một kẻ ngu ngốc bẩm sinh ư? Không thể nào!?"
"Thầy Vương Bình là Pháp Tắc cảnh thập giai. Tuy rằng hắn sẽ cố tình đè cảnh giới xuống ngang với cảnh giới của tân sinh, nhưng thân thể và thực lực vẫn cao gấp mấy lần cảnh giới bình thường. Ngươi còn muốn đánh bại hắn?"
"..."
Thậm chí, một số người lúc nãy đã nhìn thấy màn khảo hạch vòng 1 của Diệp Thiên Dật trước đó cũng không nhịn được bật cười.
Nhiều cô gái thầm nắm chặt tay khi nghe những lời mỉa mai của mấy tên kia.
Bụp--
Một cô gái đấm một phát vào mắt của một kẻ đang chế nhạo Diệp Thiên Dật ở sau lưng mình.
"Ngươi im mồm lại đi! Sủa gì mà nhiều thế!? Người ta đẹp trai thế thì không được nói mạnh miệng sao? Còn ngươi xấu như vậy mà còn ở đó nói người khác? Câm đi!"
Mọi người: ???
Chuyện gì lại đang diễn ra nữa vậy, đm!?
Hắn ta đẹp trai và việc phát ngôn mạnh miệng có liên quan méo gì đến nhau không? Thế chẳng lẽ không đẹp trai là không được nói mạnh miệng à, việc này và đẹp trai hay không liên quan méo gì!? Quái lạ! Không hiểu nổi!!
Khi Uông Thiên Thành và Tử Yên Nhiên đi đến gần, họ nghe thấy lời nói của Diệp Thiên Dật.
"Đồ đần!"
Uông Thiên Thành thầm chửi rủa hắn trong lòng!
Đúng là một tên đần, đánh bại giáo viên? Cho dù cảnh giới của hắn có bị trấn áp ngang với tân sinh, thì cảnh giới nguyên thủy của hắn vẫn rất cao! Có thể hắn có thể bùng nổ lực lượng và tốc độ bằng với thầy ấy được, nhưng nó không có nghĩa là hai người có thể giao chiến giống những người đồng cấp thật sự, chỉ giống như một chiếc bánh quy thông thường và một chiếc bánh quy nén mà thôi, chúng giống hệt nhau, kích thước giống nhau, nhưng chất lượng chênh lệch là rất lớn.
Hơn nữa, nếu hắn ta nói những lời hung hăng như vậy trước mặt giáo viên của mình, hiển nhiên người bình thường ai cũng sẽ có chút khó chịu và làm khó dễ hắn, nhưng giờ Diệp Thiên Dật lại yêu cầu như vậy, thì có thể trách ai được chứ?
Tử Yên Nhiên dựa vào gốc cây, khóe miệng nở nụ cười, nhìn Diệp Thiên Dật tỏ vẻ thích thú.
Nếu là người khác, nàng thực sự có thể nghĩ rằng mình đang nghe lầm hoặc là người đó đang giả vờ. Tất nhiên, cái tên Diệp Thiên Dật này đang giả vờ tỏ vẻ thật, nhưng tại sao cảm giác khi nghe tên này ra vẻ lại khác với những người khác thế? Không sao, dù sao thì nàng cũng thích điều này.
Có lẽ vì tên đó đẹp trai...
Vương Bình sững người một lúc, rồi không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Hahaha, được thôi, vậy thì ngươi đến đây đi."
Hắn tự giễu trong lòng.
Không ngờ luôn!! Tất cả học sinh mới bây giờ đều điên cuồng như vậy à!? Tên đó không hề để mình vào mắt!? Được rồi, cứ chuẩn bị đi, vì ngươi đã yêu cầu như vậy, nên ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi đừng hòng có thể thông qua khảo hạch nhé.
Vương Bình vẫy tay, và một vòng tròn xuất hiện trên mặt đất xung quanh hai người họ.
"Ngươi thấy vòng tròn này chưa? Đây là sân đấu của chúng ta. Trong trận chiến, ngươi có thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào ngươi thích. Ta sẽ không sử dụng bất kỳ võ kỹ hay sức mạnh thuộc tính nào. Nhưng nếu ngươi không thể đỡ được năm mươi chiêu hoặc là bị đánh ra khỏi vòng tròn này, thì ngươi sẽ bị coi là thất bại, nếu ngươi hiểu rồi, chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức."
Diệp Thiên Dật gật đầu, và sau đó khí thế kích động, bộc phát ra lực lượng của Huyền Thiên cảnh bát giai.
" Huyền Thiên cảnh bát giai?"
Thành thật mà nói, học sinh năm nhất mà là Huyền Thiên cảnh bát giai cũng thuộc nhóm khá là mạnh, học sinh năm nhất không nhất thiết phải rất trẻ, cũng có nhiều người rất mạnh có thể trực tiếp trở thành học sinh của lớp cao cấp của Học viện Cửu Châu Thánh. Vì sao những người mạnh như thế rồi còn đến đây? Đó là bởi vì cho dù cảnh giới của họ đã không thấp, nhưng Học viện Cửu Châu Thánh vẫn có thể giúp đỡ họ rất nhiều!
Thêm một điểm nữa, hậu viện của Cửu Châu Thánh là một nơi rất lợi hại, ở nơi này còn có một bí cảnh nữa, nghe nói ai có thể đi vào bí cảnh luyện tập đều được thay đổi về chất và thăng hoa. Hầu như những người tài năng đến đây đều là nhằm tới bí cảnh đó.
" Huyền Thiên cảnh bát giai?"
Cảm nhận được cảnh giới của Diệp Thiên Dật, Uông Thiên Thành không khỏi nở nụ cười khinh miệt.
Hắn ta nghĩ mình giỏi đến mức nào? Chỉ là Huyền Thiên cảnh bát giai? Chắc hẳn hắn nghĩ thế là cao lắm rồi? Uông Thiên Thành chính là Pháp Tắc cảnh thập giai, đã sắp tiến vào Lĩnh Vực cảnh rồi, Huyền Thiên cảnh bát giai tính là cái gì? Xem ra còn chưa đủ đẳng cấp trung cấp của Học viện Cửu Châu Thánh, chỉ là dưới trung cấp! Có không dưới nghìn người trong toàn bộ Học viện Cửu Châu Thánh có cảnh giới cao hơn hắn ta!
Và quan trọng hơn, người này mới là Huyền Thiên cảnh bát giai, chứng tỏ rằng hắn không được đào tạo tốt khi còn là một đứa trẻ. Điều này có nghĩa là gì?
Thứ nhất, thân thể của hắn không đủ mạnh, thứ hai, thuộc tính băng của hắn mặc dù rất mạnh, nhưng hẳn là không khoa trương đến mức như vậy! Nếu không thì tại sao đến tuổi này rồi mà hắn mới là Huyền Thiên cảnh bát giai?
Nghĩ đến đây, Uông Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, có lẽ người này không đặc biệt cho lắm? Ngoại trừ những con số kỳ quái ở vòng khảo hạch đầu tiên, mặt khác thì cũng không có gì đặc biệt lắm, ở trong mắt hắn, tuổi này, trình độ này, không có gì là lạ.
Trước khi Diệp Thiên Dật giải phóng cảnh giới của mình, nhiều người đồn đoán rằng hắn thực sự là một thiên tài đỉnh cao, nhưng thiên tài đỉnh cao lại chỉ là Huyền Thiên cảnh bát giai thôi sao!? Xem chừng thì hắn ta cũng gần hai mươi tuổi rồi chứ có ít gì nữa đâu.
Thiên tài hàng đầu nào của Học viện Cửu Châu Thánh này mà không đạt tới Pháp Tắc cảnh ở tuổi hai mươi chứ?
Rất nhiều người đang khó chịu trong lòng, những người ghen tị với vẻ đẹp trai của Diệp Thiên Dật lúc trước, chắc hẳn bây giờ cũng bớt khó chịu một chút nhỉ?
Thật nực cười khi không biết hắn lấy đâu ra tự tin để mà nói ra câu đó nữa.
"Huyền Thiên cảnh bát giai chứ gì?"
Vương Bình trong nội tâm chế nhạo.