Chương 277: Nữ hoàng bệ hạ cho mời ngài.
Bỗng dưng thấy, những hotboy thiên tài gì đó trong học viện, so với hắn thì cũng chẳng còn "ngon" nữa.
Trên sân khấu, Tử Yên Nhiên nhìn lướt qua những ánh mắt cuồng si của các cô gái bên dưới, chỉ có thể lắc đầu.
Nói thật, bề ngoài của Diệp Thiên Dật quả thật quá xuất chúng, đến nàng còn không nhịn được tán thưởng, chứ đừng nói đến những bé gái này.
"Yên lặng yên lặng, yên lặng!"
Triệu Thiên Thu vội vàng gầm lên.
Sau đó giọng của hắn chìm nghỉm trong những tiếng thét chói tai.
"Dừng lại!"
Hắn quát lớn hơn chút nữa, nhưng vẫn chẳng ai thèm để ý.
Triệu Thiên Thu: ???
"Các người đẹp, yên lặng một chút nào, Phó viện trưởng có chuyện cần nói." Sau đó Diệp Thiên Dật mỉm cười nói vào micro.
Nháy mắt toàn trường đã không còn một tiếng động.
Triệu Thiên Thu: ???
Má...
"Aaaaa... Hắn... Hắn gọi ta là người đẹp... Woaaaa... Hắn thấy ta là người đẹp... Ta đi chết đây!"
"Đệch, mơ đấy, người hắn gọi là ta! Cút cút cút!"
"Ngươi mới phải cút! Hắn gọi ta!"
"..."
Sau đó ở một nơi nào đó có hai cô em lao vào cấu xé nhau.
Mọi người: ???
Đume, thế này có hơi quá không?
Uông Thiên Thành nhìn màn này, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Diệp Thiên Dật đẹp trai vậy cơ à? Đến thế chắc? Đờ mờ!
Trong lòng vô số phái nam cũng y hệt Uông Thiên Thành, vừa hâm mộ vừa ghen tị gần chết.
Diệp Thiên Dật thầm vuốt trán.
"Tiểu Hàn Tuyết, ngươi còn không quý trọng ta nữa, ta sẽ bị người khác đoạt mất đấy."
Diệp Thiên Dật nói thầm vào tai Bạch Hàn Tuyết bên cạnh.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Khốn nạn! Tên này quá khốn nạn!
Tối qua nàng giúp hắn như vậy mà giờ hắn còn nói thế với nàng! Nhất quyết mặc kệ hắn luôn.
....
Xong việc bọn họ đi về nhà, Thi Gia Nhất là giáo viên nên phải làm quen với học viện, lúc về nhà đã nhá nhem tối rồi. Vì gần một tuần kế tiếp đều là ngày chiêu sinh, mấy ngày này học sinh mới không phải đi học. Học viện lớn nhưng cũng rất tự do, mấy ngày qua bọn họ cũng chỉ có ăn chơi vui đùa, chờ ngày nhập học chính thức.
Về chuyện hàn lực của Diệp Thiên Dật, hắn có hỏi qua Mộ Thiên Tuyết, nàng cho Diệp Thiên Dật biết một chuyện, hàn lực của nàng có thể đạt xấp xỉ âm 200000 độ
Hàn lực của Diệp Thiên Dật còn chưa lạnh đến mức đấy, nhưng dù hắn không cố gắng tu luyện thì hàn lực cũng đã đạt được chừng âm 100000 độ. Đó là nhờ có Vô thượng thánh tâm liên, và cả thể chất Băng cực chi tâm của hắn nữa, còn tại sao rõ ràng hàn lực của Diệp Thiên Dật không cao như vậy nhưng giám định lại ra cao như thế... thì Mộ Thiên Tuyết nói không biết, nàng không quá hiểu cái máy kia.
Dù thế thì Diệp Thiên Dật chỉ cần biết trong tương lai hàn lực của hắn có thể sẽ vô cùng đáng sợ là đủ rồi.
Một buổi tối ba ngày sau.
"Diệp Thiên Dật, sao ba ngày nay ngươi không đến học viện?
Mấy người lại tụ lại trong nhà Diệp Thiên Dật, ngồi nói chuyện trên ghế sô pha.
Diệp Thiên Dật ngửi được mùi thơm trên người mấy cô gái, hắn thấy thật là thư thái.
"Đến làm gì? Dù so bây giờ học sinh mới cũng đâu đã phải học gì đâu, ta ở nhà chơi không được à?
Diệp Thiên Dật nhún vai nói.
"Mấy cô gái trong học viện rất quan tâm đến ngươi như thế, sau ngày khảo hạch đã chẳng thấy bóng ngươi, hôm nay ta còn thấy hai cô bé nhớ ngươi đến phát khóc rồi kia kìa, ngươi làm chồng quốc dân mà không đi an ủi các nàng một chút sao?
Thi Gia Nhất bất đắc dĩ nói.
Đám con gái ở Học viện Cửu Châu Thánh lẫn Học viện Thiên Thủy đều thật ngốc! Có cần phải cuồng đến vậy không?
Thực sự không phải các nàng háo sắc đâu, bàn về gia cảnh, năng lực, các nàng đều cao hơn nữ sinh ở Học viện Thiên Thủy rất nhiều, chọn bừa một người ở Học viện Cửu Châu Thánh cũng là thiên chi kiêu nữ, sao có thể phát cuồng như vậy được?
Nhưng là Diệp Thiên Dật đẹp không gì sánh kịp.
Hắn còn không biết, hắn lộ mặt có một lần vào ngày khảo hạch mà mặt hắn đã thành hình nền điện thoại của biết bao cô gái rồi.
"Khụ, cứ cho là chồng quốc dân thì ta cũng có lòng mà không đủ lực, vốn có một quả thận vô địch thiên hạ nhưng cũng khó lòng thảo mãn hàng ngàn hàng vạn trái tim đói khát ấy được, thật, có lúc ta nghĩ, ta ưu tú như vậy, ai mới làm ta rung động được đây?" Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu thở dài thườn thượt.
Bạch Hàn Tuyết nhìn Diệp Thiên Dật một cái.
Diệp Thiên Dật nhìn Bạch Hàn Tuyết, sau đó cười toét miệng, một chớp mắt kia, gương mặt xinh đẹp của Bạch Hàn Tuyết hơi ửng hồng, hắn... đang nói nàng ư?
"Cho đến một ngày ta nhìn mình trong gương, ta phải nhận là ta đã động lòng."
Đám con gái: ???
Đẹp trai, rất phiền, rất rất phiền!
Nếu như có kiếp sau, hắn vô cùng hy vọng giá trị nhan sắc của mình hạ xuống một phần mười, không... một phần năm, được vậy chắc sống cũng chẳng mệt mỏi thế này nữa nhỉ?
"Chủ nhân papa là đẹp nhất."
Tiểu Anh Vũ nhào vào lòng Diệp Thiên Dật, gương mặt bé bỏng cọ tới cọ lui.
"Xí, bớt bớt đi, thế sao ta không rung động?" Họa Thủy liếc xéo.
"Có hai lý do, thứ nhất, ngươi thích con gái, thứ hai, mắt ngươi không tốt."
Diệp Thiên Dật cười nói.
Họa Thủy lười cãi chày cãi cối với Diệp Thiên Dật.
"Chủ nhân papa, Tiểu Anh Vũ đói."
Tiểu Anh Vũ nói, giọng ngọt như sữa.
"Ta đi nấu cơm." Mộ Thiên Tuyết đứng dậy bình thản nói.
"Đừng, đừng, không muốn."
Vừa nghe vậy Tiểu Anh Vũ đã lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Anh Vũ run cầm cập trong lòng
Mấy ngày nay nàng đã phải nhận hết mọi "hành hạ", mỗi lần chị gái xinh đẹp này làm đồ ăn trông đều rất ngon, chị gái xinh đẹp còn cực kỳ tốt, nấu xong cũng không ăn, miếng đầu tiên luôn để dành cho nàng, nhưng mà...
"Phì —— "
Diệp Thiên Dật cười cười, nói: "Thần tiên tỷ tỷ, mấy món này rất khó, cần học từ từ, rất nhiều công đoạn phải chú ý, để ta làm cơm tối đi, thuận tiện dạy ngươi một chút."
"Được." Mộ Thiên Tuyết rất thẳng thắn gật đầu.
Vừa lúc đó, có người gõ cửa nhà bọn họ, Họa Thủy ra mở, đứng ở cửa là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
"Xin hỏi... anh Diệp có ở đây không?”
Cô gái nhìn bọn họ một cái rồi hỏi nhỏ.
"Tìm ta?"
Diệp Thiên Dạt tiến tới, nghi ngờ hỏi lại.
Cô gái gật đầu: "Vâng, anh Diệp, Nữ hoàng bệ hạ cho mời ngài."