Chương 279: Ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Diệp Thiên Dật ngượng ngừng đi theo Thường Hi, một kẻ như hắn có đôi mắt của người bình thường không thể không nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.
Khoan hãy nói, Cửu Thiên Nữ hoàng mặc quần áo ở nhà mộc mạc giản dị vẫn có một vẻ đẹp lạ kỳ, Diệp Thiên Dật cảm thấy nàng y như thần tiên tỷ tỷ đang mặc đồ bộ vậy.
Còn cho rằng người mạnh đến mức ấy hẳn phải cao xa vời vợi, quanh thân như có tiên khí khi ẩn khi hiện chứ, lúc mặc một chiếc váy dài cao quý thì đúng là vậy, nhưng bây giờ nàng đang mặc đồ ở nhà...
Đơn giản, những vẫn rất xinh đẹp.
Thường Hi cảm nhận rõ rệt tầm mắt không hề kiêng dè của Diệp Thiên Dật, rất quái lạ, cực kỳ quái lạ...
"Ơ —— Nữ hoàng bệ hạ không vào phòng sao?"
Thường Hi dẫn Diệp Thiên Dật đi qua tẩm cung cùng các loại phòng ốc rồi đến một nơi không người, thấy vậy hắn kinh ngạc hỏi.
Gì đây? Nữ hoàng Cửu Thiên định đánh dã chiến ngay lần đầu tiên à?
Có... có hơi kích động.
Thường Hi: "..."
"Ngươi không cần luyện đan à?"
Nữ hoàng Cửu Thiên lạnh nhạt hỏi.
Nói thật, trong lòng có hơi khó chịu, người này có chút sỗ sàng, chỉ là...
Nghĩ rồi cũng chẳng biết làm sao nữa, thôi, nàng chẳng thèm nghĩ nữa.
"À à à."
Diệp Thiên Dật lúng túng cười khan.
Hai người bọn họ lại đến nơi Nữ hoàng Cửu Thiên thường tu luyện, Diệp Thiên Dật vừa ngậm thuốc lá vừa thu thập dược liệu, Thường Hi ngồi xa xa nhìn Diệp Thiên Dật, không biết đang nghĩ gì.
"Nữ hoàng bệ hạ, ta đã lấy đủ dược liệu, giờ sẽ đi luyện, còn cần Nữ hoàng bệ hạ giúp đỡ chống lại đan lôi.”
Nữ hoàng Cửu Thiên khẽ vuốt cằm, gật đầu.
Không lâu sau, đan lôi ngưng tụ, đan dược hình thành.
"Ăn bây giờ sao?"
"Chỉ viên thứ nhất mới có tác dụng, viên này để dùng lúc làm chuyện đó."
Nàng khẽ nhíu mày, Nữ hoàng Cửu Thiên đứng lên khỏi giường ngọc.
"Đi theo bản tôn."
Nữ hoàng Cửu Thiên dẫn Diệp Thiên Dật đến tẩm cung của nàng, đó là một tòa cũng điện vô cùng đẹp, đếm được mười mấy tầng, mỗi tầng có thể là phòng làm việc, nơi để đồ gì đó, còn tầng trên cùng là nơi nàng thường nghỉ ngơi.
“Nữ hoàng bệ hạ.”
“Nữ hoàng bệ hạ.”
"..."
Đi qua tầng nào cũng gặp một vài cô nàng xinh đẹp khẽ cúi chào, Diệp Thiên Dật đoán có lẽ các nàng đang làm việc, trong một số phòng có vài màn hình đang phát sáng.
Sau đó bọn họ lên tầng cao nhất, mở cánh cửa chính khổng lồ ra, đi vào phòng.
"Ê ê thấy gì không? Nữ hoàng bệ hạ dẫn đàn ông vào tẩm cung kìa, chuyện lạ có thật đó nha."
Mấy cô nàng tụm vào một chỗ tám chuyện.
"Hình như là anh Diệp, lần trước ta đi dự tiệc với Nữ hoàng bệ hạ từng gặp qua, hắn còn giúp chữa bệnh cho tiểu công chúa nữa, giỏi lắm, thật sự rất thần kỳ."
"Ai da, nói gì thì nói, hắn đẹp trai quá trời, là anh chàng đẹp nhất mà ta từng thấy, các ngươi nói xem, Nữ hoàng bệ hạ dẫn hắn đến tẩm cung, chẳng lẽ..."
"Xì, đừng nói bậy... Mà có thật đi chăng nữa thì cũng không được nói lung tung, mau làm việc đi."
"..."
Lao xao ——
Diệp Thiên Dật nhìn căn phòng, nuốt nước miếng.
Căn phòng này chắc phải lớn gấp ba lần phòng ngủ một phòng khách bình thường, rất đẹp, rất ấm áp, là một phòng ngủ vô cùng đơn giản với có tủ sách và tủ quần áo, mà hai cái tủ dài đến hơn chục mét. Chính giữa là một hồ nước rộng năm sáu mét vuông, bên trong có nước, hơi nóng tỏa lên mờ mờ, trên mặt hồ được rải rất nhiều cánh hồng, trông hệt như suối nước nóng, không biết nước từ đâu lấy tới.
Sau đó Diệp Thiên Dật chú ý đến chiếc giường lớn, vừa nhìn đã biết rất mềm mại.
Thường Hi dẫn Diệp Thiên Dật tới phòng riêng của mình, trong lòng nàng có hơi khó chịu, phòng ngủ của nàng, đến cả mấy trăm người hầu cũng chẳng mấy ai được vào, vậy mà bây giờ lại để một tên đàn ông đặt chân lên địa bàn của mình, nơi có thể xem như cất chứa vô vàn việc riêng tư.
Có rất nhiều nơi để làm chuyện đó, tại sao phải đến đây chứ?
Nhìn nàng có vẻ không mấy quan tâm, nhưng dù sao đó cũng là một khoảnh khắc quý giá, à không đúng, là hơn chục phút, hay một giờ? Lâu hơn? Đừng nói là chỉ có ba phút thôi chứ?
Vì là lần đầu tiên làm chuyện chăn gối nên nàng đã đặc biệt tìm hiểu thêm về phương diện này, có điều nàng vẫn không hiểu rõ ràng lắm, chỉ nghe nói có người được mấy phút, có người được mười mấy phút, mà quá trình song tu lại cần đến mấy chục phút mới được, nếu hắn chỉ được có vài phút... Có lẽ sẽ thất bại trong gang tấc.
Ngay cả Thường Hi cũng không muốn lần đầu của mình qua loa có lệ như vậy, nàng tất phải có chút cảm giác long trọng một chút, nhất định phải ở một nơi thật tốt.
Chuyện này rất bình thường, cũng giống như khi ngươi hẹn hò với bạn gái mình, tiếp đó tiến đến lần đầu tiên, bình thường bất kể là nam hay nữ đều mong muốn điều đó xảy ra ở một khách sạn khá đắt đỏ và đẹp đẽ chứ không phải một nhà nghĩ nhỏ xíu giá mấy trăm tệ.
"Phòng của bệ hạ lớn thật đấy."
Diệp Thiên Dật xấu hổ cười gượng.
Đệt!
Sao lại căng thẳng thế này?!
Thường Hi xoay người nhìn Diệp Thiên Dật.
"Tiếp theo có gì cần chú ý không?"
Nàng hỏi Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lắc đầu: “Không, ta dẫn dắt lực lượng hệ hỏa là được, Nữ hoàng chỉ cần thoải mái hưởng... À... Khụ khụ, không có gì."
"Cần bao lâu?"
Thường Hi lạnh nhạt hỏi.
"Ờm"
Diệp Thiên Dật gãi đầu.
"Chắc là hai tiếng."
"Ừm"
Thường Hi gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật.
"Bản tôn nghe nói có người chỉ được mấy phút, ngươi làm được hai tiếng không đấy?”
Diệp Thiên Dật: "..."
“Nữ hoàng bệ hạ yên tâm, ta tuyệt đối không phải cái loại mấy phút kia, để có thể chữa bệnh cho Nữ hoàng bệ hạ, trước khi tới ta còn đặc biệt ăn hai con hàu sống để tăng thời gian, rất sợ đến lúc đó làm việc không ổn thỏa, chọc Nữ hoàng bệ hạ không vui."
Diệp Thiên Dật nói.
“Ngươi có lòng rồi.”
“Khụ khụ khụ —— Nên làm, nên làm.”
Diệp Thiên Dật gãi đầu, hỏi: "Cũng không biết, Nữ hoàng bệ hạ có thể kiên trì bao lâu?"
"Hử?" Cửu Thiên Nữ hoàng liếc mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Không Không có gì, Nữ hoàng bệ hạ không lấy khăn che mặt xuống sao?"
Nói thật thì Diệp Thiên Dật cũng không biết Nữ hoàng Cửu Thiên trông như thế nào, ai bảo nàng cứ khư khư đeo cái khăn che mặt làm gì. Ngươi nói coi, vóc ngươi nàng cực phẩm như vậy, lại còn cao quý, làm người ta có cảm giác chinh phục lẫn sảng khoái, chỉ có mặt là không biết thế nào, quá kỳ lạ.
"Không cần."
"Ờm —— Nữ hoàng bệ hạ, nếu cả mặt nàng mà ta cũng không được thấy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thời gian, chẳng may lúc chữa xảy ra ảnh hưởng không tốt thì lại công toi.”
Diệp Thiên Dật bật mode lừa đảo.
Đume! Hôm nay ngươi phải tháo cái khăn này xuống cho ta! Muốn ra vẻ thần bí? Đừng có mơ!
Thường Hi mù tịt mấy chuyện nay, nhưng Diệp Thiên Dật nói rõ ràng, nàng cũng không thể làm gì.
Không tháo khăn che mặt là vì nàng không muốn để người không quan trọng thấy dung mạo của mình, thực ra toàn bộ đại lục cũng không có mấy người biết mặt mũi nàng ra sao, đã quen đeo khăn che mặt, có điều Diệp Thiên Dật đã nói vậy thì cũng không sao.
Thường Hi chậm rãi tháo khăn che mặt xuống dưới ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm của Diệp Thiên Dật.