Chương 286: Thần tiên tỷ tỷ thứ hai? (2)
Cả một ngày, Diệp Thiên Dật mang nàng đi rất nhiều chỗ, mà ngay từ đầu Thường Hi luôn không ngừng hỏi Diệp Thiên Dật đến cùng chỗ nào quản lý không thích đáng, mãi cho đến lúc sau, nàng mới bắt đầu không hỏi chuyện đó nữa mà hỏi sang những thứ khác, hỏi những thứ nàng không biết về thế giới loài người.
Trời đã tối, Diệp Thiên Dật rất là hài lòng, độ thiện cảm của nàng đã đạt đến 53.
Thường Hi đang ăn kem ốc quế, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía tòa nhà rất lớn và được gắn đèn rực rỡ ở phía trước, sau đó đưa tay chỉ.
"Kia là sòng bạc à?"
Diệp Thiên Dật gật gật đầu; "Đúng vậy."
Thường Hi nhíu chặt mày.
"Ở thành Cửu Châu Thiên mà lại có người dám to gan xây dựng một sòng bạc có quy mô lớn như thế!"
Đôi mắt của Thường Hi lạnh lẽo nhìn sòng bạc trước mắt mình, nàng bắt đầu hiểu được dụng ý của Diệp Thiên Dật rồi, hóa ra có rất nhiều chỗ chính sách quản lý đúng là có vấn đề, loại chỗ như sòng bạc này hiển nhiên là không tốt, nàng biết có rất nhiều gia đình bởi vì đánh bạc mà tan cửa nát nhà.
"Làm càn!"
Thường Hi khí thế phun trào, cây kem ốc quế trong tay hóa thành hư vô.
Nàng nhớ kỹ từ lâu pháp luật đã quy định cấm mở sòng bạc rồi, đương nhiên nàng biết chắc vâxn sẽ có người mở, nhưng nàng cũng không có nhiều tâm lực như vậy để ra soát từng chút một, chỉ có thể để cấp dưới đi làm chuyện này, mở sòng bạc nàng cũng không phẫn nộ lắm, cái khiến nàng tức giận nhất là, lại cám cả gan mở sòng bạc công khai trắng trợn như thế.
Đúng là lỗi quản lý không nghiêm của nàng.
"Đây là sòng bạc của nhà ai?"
Thường Hi hỏi.
Loại tội này chính là miệt thị quân vương.
Diệp Thiên Dật thì lại cảm thấy rất bình thường, cho dù ở Trái đất cũng rõ ràng cấm đánh bạc, nhưng không phải là vẫn có một mấy sòng bạc vẫn được mở rất công khai trắng trợn hay sao?
Sau đó Diệp Thiên Dật lắc đầu; "Không biết, ngươi bình tĩnh đã, chúng ta đi vào là biết ngay thôi, thuận tiện chơi đùa một chút cũng được mà."
Thường Hi nhíu mày nhìn Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật vội vàng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, ngươi cũng đừng bại lộ thân phận, ngươi bộ dáng này đến lúc đó bị người khác biết ngươi chính là Nữ hoàng thì lần sau cũng không tiện đi chơi nữa đâu, muốn khiến gia tộc này phải đóng cửa sòng bạc cũng có rất nhiều cách mà, ví dụ như thằng hết tiền của nhà cái sòng bạc là được rồi."
Thường Hi có chút suy tư một chút, cũng có lý.
Trải qua một ngày này nàng phát hiện, kỳ thật ở trong mắt nàng thế giới loài người cũng rất là thú vị, nếu như nàng bị lộ thân phận, thì sau này sẽ rất khó lại trốn ra ngoài chơi thế này nữa, mang theo khăn che mặt lại càng dễ bại lộ hơn.
"Cũng được."
Diệp Thiên Dật thầm cười một tiếng trong lòng, ừm... Đi chơi, giúp Thường Hi trừng trị bọn họ một chút, mình cũng kiếm thêm ít tiền, bơ phệch!
Sau đó hai người đi vào.
"Hoan nghênh quý khách tới sòng bạc Thiên Thành."
Mấy cô gái ăn mặc hở hang đón khách ở cổng thi nhau chào hỏi.
Ngay tức khắc Thường Hi nhíu chặt mày.
Tầng thứ nhất khói thuốc mù mịt, các loại âm thanh nhốn nháo ồn ào, các loại tiếng hoan hô, còn có tiếng than thở tuyệt vọng xen kẽ cùng một chỗ, đủ loại người, có những người ở tầng đáy của xã hội, có những người phá sản, cầm chút tiền còn sót lại tới đây đánh cược với vận may, được ăn cả ngã về không... Đây chính là lí do nàng rất chán ghét những chỗ như thế này.
"Đổi một triệu chip."
Diệp Thiên Dật đi vào, Thường Hi đi theo ở phía sau hắn.
"Diệp Thiên Dật?"
Một người đàn ông mới từ lầu hai đi xuống, sau đó thấy Diệp Thiên Dật đang đổi chip ở quầy.
"Ồ? Anh Uông."
Diệp Thiên Dật nhìn thấy Uông Thiên Thành thì cười một tiếng.
Thường Hi không biết hắn, những người mà nàng biết đều là mấy người như Liễu Thiên Hải, Tử Ninh Thành mấy người, dù cho Uông Thiên Thành là con trai của một gia tộc lớn như Uông gia, nhưng nàng không biết, cũng không muốn biết.
"Cậu Diệp cũng tới cái sòng bạc nho nhỏ này của ta chơi sao?"
Uông Thiên Thành vừa cầm ly rượu đỏ vừa cười đi tới, sau đó ánh mắt của hắn thấy được Thường Hi, trong nháy mắt đó ly rượu trong tay nhịn không được lung lay một chút, kém chút rơi trên mặt đất.
Cô gái này...
Xinh đẹp, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta ngạt thở! Cho dù hắn Tử Yên Nhiên mà hắn vẫn luôn thích thì ở trước mặt nàng cũng kém hơn nhiều.
Nàng là ai? Nàng có quan hệ thế nào với Diệp Thiên Dật? Dựa vào cái gì mà tên Diệp Thiên Dật này có thể đi cùng với một cô gái có khí chất nhường này? Vậy mà Tử Yên Nhiên, cả tân sinh Bạch Hàn Tuyết còn thân thiết với hắn như vậy nữa?
Diệp Thiên Dật cười nói: "Ồ, hóa ra đây là địa bàn của anh Uông sao, không có gì, chỉ là ta rảnh rỗi quá nên tới thắng ít tiền thôi mà."
Uông Thiên Thành: ????
What? Ngươi vừa mới nói là tiếng người sao???
Uông Thiên Thành rất không thăng bằng.
Thiên phú của hắn, địa vị của hắn tuyệt đối nghiền ép Diệp Thiên Dật, bởi vì hắn chỉ là Huyền Thiên cảnh bát giai cho nên Uông Thiên Thành mới chắc chắn như vậy, nhưng một người như vậy lại hết lần này tới lần khác, chỉ là đẹp trai một chút thôi mà lại có thể có được cô gái cấp bậc này, hắn rất ghen tị!
Hắn đã biết thân phận Diệp Thiên Dật, với địa vị này của hắn thì muốn điều tra một người là một việc vô cùng đơn giản!
Một kẻ bại hoại của một trong tứ đại gia tộc của Đế quốc Thiên Thủy, trước khoan hãy nói đến hắn bại hoại, chỉ cần biết thân thế này của hắn là đã đủ để thấy hắn thấp kém thế nào rồi, sự thần bí của Diệp Thiên Dật trong mắt hắn cũng không còn gì đáng để nhắc đến, hắn cảm thấy rằng những mỹ nữ này vây xung quanh hắn chỉ là vì vẻ bề ngoài của hắn mà thôi.
"Muốn thắng tiền phải không?Vậy hôm nay ta muốn khiến ngươi phải bỏ lại toàn bộ gia sản tại sòng bạc Thiên Thành của ta!"
Uông Thiên Thành nghĩ thầm.
"Hahaha, cậu Diệp muốn thắng tiền thì có thể đi lên tầng sáu, tiền vốn chỉ cần 30 triệu, nếu thắng một ván thì cũng không phải là số tiền nhỏ, hơn nữa cũng không lộn xộn như tầng một này, tầng sáu đều là một số nhân vật có mặt mũi ở thành Cửu Châu Thiên lui tới."
Sau đó Uông Thiên Thành mỉm cười.
"À ... cũng được, vậy chúng ta lên tầng sáu."
Tất nhiên Diệp Thiên Dật biết Uông Thiên Thành có dự định gì, hắn muốn khiến mình táng gia bại sản, như vậy Diệp Thiên Dật cũng không ngại khiến cho hắn đau tim chết luôn.
"Cậu Diệp cứ chơi trước đi, nếu chưa tận hứng, một lát nữa ta sẽ chơi với ngươi, thế nào?"
Diệp Thiên Dật cười cười: "Đương nhiên rất hoan nghênh, vậy ta đi lên trước... chờ ngươi."
Uông Thiên Thành nhìn bóng lưng bọn họ đi lên, ánh mắt âm ngoan, sau đó gọi một cuộc điện thoại: "Đợi chút sẽ có một nam một nữ đi lên, trước tiên để bọn họ thắng một chút, thuận tiện gọi lão Trương đến."