Chương 288: Chúng ta biết nhau à?
"Không hổ là nơi một ván mấy triệu mấy chục triệu, đúng là khác biệt mà."
Họa Thủy nhìn tầng sáu thì nhịn không được khen ngợi một tiếng.
"Oa oa oa! Nhiều đồ ăn ngon quá!"Tiểu Anh Vũ mắt phát sáng nhìn đồ ăn ngon bày trên bàn, Mộ Thiên Tuyết sắp không giữ nổi nàng nữa rồi.
"Các vị tiểu thư, những thức ăn này đều là cung cấp miễn phí."
Một mỹ nữ xinh đẹp cười nói.
Sau đó……
Tiểu Anh Vũ tránh thoát khỏi tay Mộ Thiên Tuyết, chạy vội hướng đến đồ ăn ngon, Mộ Thiên Tuyết cũng cảm thấy thích thú, nàng cũng đang học nấu ăn, sau đó nàng phát hiện ra rằng nàng không chỉ có thể học nấu ăn mà còn có thể học làm những chiếc bánh ngọt rất đẹp, sau đó nàng cũng đi đến.
"Cô bé này thật đáng yêu."
Thi Gia Nhất cười cười, ngẩng đầu, sau đó một mặt choáng váng khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật.
Họa Thủy, Bạch Hàn Tuyết, cũng nhìn thấy Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật rất xấu hổ ...
Á đù!
Thực sự, đây cũng quá trùng hợp? Chúng ta đừng trùng hợp như vậy được không, mấy nàng ấy tại sao đến sòng bạc làm gì! Diệp Thiên Dật chết cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải các nàng ở sòng bạc, aaaaa!
"Ồ, hay đấy, có người cả đêm không về, ở đây đánh bạc sao?"
Thi Gia Nhất khóe miệng hơi cong lên, sau đó đi đến.
Bạch Hàn Tuyết nhíu mày, hắn thật sự vẫn đánh bạc sao? Mặc dù bây giờ hắn có không ít tiền, thế nhưng mà… Hắn vẫn không thay đổi sao?
Sau đó nàng và Họa Thủy cũng bước đến.
"Ta nói chứ, ngươi làm gì ở đây?"
Thi Gia Nhất ngồi xuống tay vịn của ghế Diệp Thiên Dật đang ngồi.
"Tới chơi đùa thôi."
Diệp Thiên Dật lúng túng gãi đầu.
"Cho nên đi chơi cũng không mang theo bọn ta đi đúng không? Thế mà lại mang theo cô gái khác?"
Sau đó Thi Gia Nhất nhìn về Thường Hi phía bên cạnh.
Bạch Hàn Tuyết Họa Thủy cũng nhìn về phía nàng, trong nháy mắt ba cô gái sợ ngây người.
Các nàng đã gặp qua Liễu Khuynh Ngữ, Liễu Thiển Thiển, bọn họ đều rất đẹp, còn có Tử Yên Nhiên nữa, nhưng cô gái này...
Diện mạo đỉnh phong, khí chất cao quý trác tuyệt, loại cảm giác này các nàng chỉ cảm nhận được ở một người, đó chính là Mộ Thiên Tuyết!
Diệp Thiên Dật này kiếm đâu ra cô gái xinh đẹp cao quý như vậy ? Làm sao bên cạnh hắn tất cả đều là những cô gái xinh đẹp nhường này chứ.
Thường Hi nhìn thấy bọn họ cũng có chút không thích ứng, rất xinh đẹp, nhưng nàng không phải thích ứng cái này, mà chính là nàng nhìn ra được các nàng quen biết với Diệp Thiên Dật, loại cảm giác đó rất kỳ quái...
Cũng may là thân phận Nữ hoàng Cửu Thiên của nàng không bị bại lộ, nếu không thì khó rồi.
“Chị gái này thật xinh đẹp.” Thi Gia Nhất hồi phục lại tinh thần rồi nói.
Dung mạo và khí chất này của nàng tuyệt đối không phải là người đơn giản, thậm chí các nàng còn cho rằng nàng là cô gái này giống Mộ Thiên Tuyết, bị Diệp Thiên Dật lừa từ đâu đến?
Trên thực tế thì cũng không khác mấy.
Những người xung quanh thực sự choáng váng, những người phụ nữ xinh đẹp đến không tưởng nổi này lại vây xung quanh một người đàn ông? Người này rốt cuộc là ai?
Thường Hi khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Các ngươi cũng rất xinh đẹp."
Câu nói này rất kỳ quái, bởi vì trong đời nàng chưa từng nói câu nào như thế này, nàng đều là khi đi đến đâu mọi người sẽ hành lễ, nàng chỉ cần duy trì uy quyền đế vương, làm những gì nàng muốn làm là được rồi, nhưng hôm nay nàng quả thực đã thay đổi rất nhiều, chủ yếu là lúc này nàng đang tùy ý còn trường hợp bình thường tuyệt đối sẽ không như thế, nơi này là đô thị bình thường của con người, nàng chỉ muốn thích ứng một chút thân phận của một người bình thường mà thôi.
"Chủ nhân papa..."
Tiểu Anh Vũ nhìn thấy Diệp Thiên Dật, sau đó vui vẻ nở nụ cười nhảy vào trong ngực Diệp Thiên Dật, ôm lấy cổ Diệp Thiên Dật và cười “hi hi hi hi”
Thường Hi liếc nhìn tiểu Anh Vũ một cái, nàng đương nhiên biết cô bé này.
"Aa, chị gái là chị à."
Đôi mắt to tròn của tiểu Anh Vũ nhìn Thường Hi, nàng không quen gương mặt này, nhưng cái mũi nhỏ của nàng rất tinh, nàng có thể ngửi được mùi vị của Thường Hi.
Thường Hi hơi sững sờ một chút, lúc này nàng theo bản năng vội vàng quay đầu sang một bên, bởi vì nàng cảm thấy một loại uy hiếp như có như không, loại cảm giác đó là một sự tồn tại rất đáng sợ có thể uy hiếp nàng, mặc dù không có bất kỳ khí tức cùng lực lượng nào được phóng thích ra, nhưng đây chính là trực giác của một người cường giả, sau đó ánh mắt của nàng rơi vào trên người Mộ Thiên Tuyết đang ôm một ly coca, đang dùng ống hút uống.
"Là ngươi!"
Chân mày Thường Hỉ nhíu lại, đồng tử hơi co lại, mái tóc cũng theo đó bay bay.
Diệp Thiên Dật: ???
Không sai, khi Thường Hi nói ra câu này, Diệp Thiên Dật sửng sốt, các nàng quen nhau?
Chờ đã... nhìn biểu hiện của Thường Hi, các nàng dường như không phải là bạn...
Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Thiên Tuyết vừa nhìn Thường Hi, vừa uống coca.
"Chúng ta biết nhau à?"
Sau đó, Mộ Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi.
Nàng không biết mình sao?
Không đúng, không thể nào!
Diệp Thiên Dật vội vàng nói: "À, thần tiên tỷ tỷ nàng ấy mất trí nhớ, cho nên..."
Nghe được lời nối của Diệp Thiên Dật, luồng khí thế hơi dâng trào vẫn chưa khuếch tán của Thường Hi thu lại.
Mất trí nhớ?
"Nhận lầm người rồi, xin lỗi."
Thường Hi nhàn nhạt nói một câu xong, sau đó đứng đó không nhúc nhích.
Sao lại là nàng? Sao nàng lại đến nơi này?
Tại sao lại mất trí nhớ? Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể nào.