Chương 292: Đồ cẩu tặc!!
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật cũng nhìn sang.
Người đàn ông trung niên, rất oai phong, rất lẫm liệt, có thể thấy lúc tuổi còn trẻ chắc là rất tuấn tú, có một áp lực rất lớn, đó là một người có khí chất cao siêu.
"Cha……"
Uông Thiên Thanh kìm nén cái tay đang run rẩy của mình và hành lễ.
Hắn không thể hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Lão Trương lại thất bại nữa rồi?
Cmn chứ? Chẳng lẽ hắn là nội gián sao?
Đồ cẩu tặc!!
Hắn ta chắc chắn là nội gián!
Thảo nào những tên không ra gì này lại có thể đến sòng bạc của hắn, chắc hẳn là Lão Trương đã liên hợp với Diệp Thiên Dật!
Cẩu tặc!!
Đôi mắt như chim ưng của Uông Dịch Dương quét qua Bạch Hàn Tuyết, Thi Gia Nhất và những người khác, và khi họ lại nơi khuôn mặt của Diệp Thiên Dật, lông mày của hắn đột nhiên nhíu lại.
Chính là hắn!?
Trong bữa tiệc của Nữ hoàng Cửu Thiên, hắn đã từng nhìn thấy người này, Diệp Thiên Dật, lúc đó tài sắc vẹn toàn! Ngay cả Nữ hoàng Cửu Thiên cũng mắc nợ hắn ta một cái nhân tình, chính hắn đã "Đại sát tứ phương" tại chính địa bàn của mình sao?
Hừ! Vậy thì sao chứ?
Sau đó ánh mắt rơi vào trên người Mộ Thiên Tuyết, đồng tử hơi co lại, cô gái này có chút không bình thường! Giống như Diệp Thiên Dật, trông có chút đặc biệt, cho đến khi ánh mắt của hắn rơi vào Thường Hi.... con ngươi lại co rút thêm một lần nữa.
Đôi mắt của nàng.... tại sao cái khí chất của nàng lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
Hắn không biết Thường Hi, bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của Thường Hi, và cũng chẳng có mấy người được nhìn thấy.
Thực sự là rất kỳ lạ, đường đường là Uông Dịch Dương mà lại bị mấy người trẻ tuổi này gây ra cảm giác áp bức!
Và một điều là hợ nữa, có vẻ như màn trình diễn của Diệp Thiên Dật đêm đó khiến hắn cảm thấy hơi bất ngờ, và sự tỏa sáng của Diệp Thiên Dật lại khiến hắn thật có chút ghen tị!
Nhưng nghĩ kĩ lại, dù thế nào hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.
"Hahaha, hóa ra là cậu Diệp, thật may mắn khi được gặp cậu ở đây!"
Uông Dịch Dương mỉm cười và khẽ chắp tay hành lễ với Diệp Thiên Dật.
Hả?
Tất cả mọi người: ???
Đúng vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, Uông Thiên Thanh cũng chết lặng!
Cha hắn có thân phận gì? Diệp Thiên Dật lại là thứ gì? Làm sao mà cha hắn lại có thể đối xử với hắn nhã nhặn như vậy chứ?
Những người khác cũng vô cùng bàng hoàng, hôm nay đúng là gặp quỷ rồi.
Uông Dịch Dương không còn cách nào khác, tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng dù sao Diệp Thiên Dật cũng là ân nhân của Nữ hoàng bệ hạ.
Đôi mày cau có của Thường Hi từ từ giãn ra.
Uông Dịch Dương này vẫn có chút suy nghĩ, nhưng....
"Bái kiến Uông gia chủ!"
Diệp Thiên Dật cũng chắp tay hành lễ lại.
"Cậu Diệp có thể đến nơi nhỏ bé như sòng bạc của ta đây, thật là rồng đến nhà tôm, đúng lúc không có việc gì để làm, hay là cậu Diệp và ta chơi với nhau vài ván, thế nào?"
Nhìn bề ngoài, Uông Dịch Dương có vẻ như đang rất hài hòa với Diệp Thiên Dật, nhưng muốn thắng mấy chục tỷ của Uông gia ư, nằm mơ đi!
Thường Hi khẽ thở dài.
Diệp Thiên Dật nói đúng, những gì nàng làm với tư cách là một Nữ hoàng thực sự kém xa.... Nàng không quan tâm đến Uông gia, hay thậm chí là cuộc sống của Uông gia, về lý do thì chỉ có nàng biết, một trong những lý do nàng đến đây hôm nay với Diệp Thiên Dật là vì một kế hoạch của nàng, nhưng cảnh tượng này khiến nàng mơ hồ nhận thấy rằng nhiều gia tộc khác cũng rất có thể làm như vậy.
Thật xấu hổ làm sao!
Đây vẫn là tại thành Cửu Châu Thiên nơi ngay trong tầm mắt của nàng, bề ngoài thì bầu không khí có vẻ rất tốt, nhưng trên thực tế lại rất tệ, nàng, đã thực sự làm không tốt vị trí Nữ hoàng này.
Diệp Thiên Dật cười nói: "Uông gia chủ, ta đã thắng rất nhiều tiền, chơi nữa không biết có thắng được không, ta không định chơi nữa, kiếm đủ rồi."
Uông Dịch Dương trong lòng rủa thầm, sau đó cười nói: "Không sao, lỡ đâu cậu Diệp lại thắng nhiều hơn thì sao?"
Diệp Thiên Dật nhún vai: "Được rồi, vậy thì hơi một ván, thế nào?"
"Không vấn đề gì."
Uông Dịch Dương tình cờ ở gần đó, sau đó hắn nhận được tin nhắn của người ở đây nói rằng thiếu gia đã thua mất 5 tỷ nên vội vàng chạy tới xem.... trong khoảng thời gian chạy tới đây thì hắn lại thua thêm 15 tỷ nữa rồi.
Lúc này Uông Thiên Thanh nói nhỏ vào tai cha mình: "Cha, Lão Trương có thể đã cấu kết với bọn họ lừa tiền của chúng ta.... bởi vì..."
Uông Dịch Dương đột nhiên nhíu mày, sau đó khẽ gật đầu.
Tin hay không?
Có một chút!
Mấy người trước mặt còn trẻ như vậy, làm sao có thể lên đến Thánh Quân cảnh ngũ giai chứ? Cho dù có là thiên tài trong các thiên tài, cũng nhất định không thể lên đến ngũ giai, bởi vì thuộc tính tinh thần của Lão Trương, thì những Thánh Quân cảnh dưới ngũ giai có các thuộc tính khác cũng không bao giờ có thể so sánh được với hắn, cho nên lời nói của con trai hắn có lẽ là thật.
Lão Trương không phải người của Uông gia, tuy nhiên đã ở Uông gia nhiều năm, quả thực rất trung thành, nhưng dù sao hắn cũng không phải người Uông gia, sẽ không bao giờ có thể tin tưởng tuyệt đối!
Nhưng kỳ lạ là cảnh giới của Lão Trương không hề thấp, người đã ở cảnh giới này rồi thì chắc hẳn cũng không cần tiền, trừ phi hắn hưởng thụ cuộc sống vật chất, còn Uông Dịch Dương thì khác, hắn cần phải nuôi cả một gia tộc lớn như thế, cho nên tiền bạc rất quan trọng.
Nếu như hắn thật sự phản bội Uông gia, có lẽ là vì Diệp Thiên Dật cho hắn nhiều lợi ích hơn sao?