Chương 299: Nữ hoàng xin tha
Kỳ thật hôm nay trong lòng nàng hôm nay rất vui mừng, Uông gia sẽ bị diệt, cũng thuận thế diệt trừ một cường giả Thiên Đạo cảnh, áp lực này sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Diệp Thiên Dật lúng túng mỉm cười, nhấp một ngụm rượu, rồi ngập ngừng đặt tay lên đôi chân đẹp tuyệt của Thường Hi.
Rầm --
Ngay sau đó, Diệp Thiên Dật bay ra ngoài, đập vào tường và từ từ trượt xuống.
"Láo xược!"
Thường Hỉ lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Dật cố gắng gượng dậy.
Đệt! Người phụ nữ này thật độc ác!
"Bổn Tôn nói cho ngươi biết, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ mà ngươi đã giúp ta điều trị, cho dù có quan hệ đó, cũng không phải là lý do để ngươi sỗ sàng với ta như vậy!"
Thường Hi nhắc nhở.
"Ta biết rồi mà."
Diệp Thiên Dật miễn cưỡng đi tới, nằm xuống giường hút một điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra tán gẫu với các cô gái.
OK, ngươi đợi xem! Ngươi xem lần sau làm tình ngươi có khóc hay không nhé.
"Đi luyện chế đan dược đi."
Thường Hi đứng dậy, nhẹ nói.
"Không muốn, ta giận rồi."
Diệp Thiên Dật lật lại và nói.
Thường Hi: "..."
"Vậy ngươi trở về đi, chỉ cần nhớ tới trước buổi tối, Bổn Tôn mệt rồi."
Thường Hi đứng dậy, sau đó từ từ nằm xuống giường, đắp chăn lên rồi đá Diệp Thiên Dật xuống.
Diệp Thiên Dật: "..."
Không biết tại sao, nhưng bây giờ nàng lại thích bắt nạt Diệp Thiên Dật một cách rất khó giải thích, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái sau khi bắt nạt hắn, giống như lần này, chỉ đơn giản mà muốn đạp hắn xuống thôi, cũng không phải hắn chọc giận gì mình, chỉ là sau khi nằm xuống giường đắp chăn xong liếc nhìn Diệp Thiên Dật, tự nhiên theo bản năng lại đạp hắn một phát...
Sau đó, nàng tự nhiên nhận ra rằng dường như nàng đã có thói quen này một cách khó hiểu, Thường Hi hơi sửng sốt một chút.
Nàng đã không có loại cảm xúc này trong nhiều năm, cảm xúc của nàng nhiều lắm cũng chỉ là khi phẫn nộ và sự quan tâm chăm sóc cho Tiểu Thường Nhu thôi, cái cảm giác này ...
Nó hơi kỳ lạ, nhưng... thật tuyệt, không, rất tuyệt!
"Ta nói chứ, ngươi bị bệnh rồi à! Ta cũng không có chọc giận gì ngươi!"
Diệp Thiên Dật thực sự tức giận và bất lực đứng lên.
"Ngươi dám mắng bổn tôn sao?"
Thường Hi bỗng nhíu mày lại.
Nhìn thấy Thường Hi cau mày, Diệp Thiên Dật đột nhiên rụt lại.
"Ta... Ta đi luyện chế đan dược."
Nói xong, Diệp Thiên Dật chạy nhanh ra ngoài.
Nàng xong đời rồi!! Diệp Thiên Dật lúc này đang đầy một bụng tức giận, chờ lát nữa thì nàng xong đời cho coi!
...
Hai tiêng sau, một "trận đại chiến" kết thúc trong sự cầu xin của Thường Hi! Nàng thật sự muốn điên rồi! Hoàn toàn phát điên rồi!
Mới chưa đầy ba ngày, sao nàng lại cứ như vậy?
Nàng nằm đó suy nghĩ về nhân sinh.
Mặc dù quả thực phải thực hiện một bước này để chữa lành thương thế của mình, nhưng nàng thấy mình dường như càng ngày càng mê mẩn tên Diệp Thiên Dật này, tuy rằng chỉ giới hạn ở chỗ nào đó, nhưng thật ra nàng càng ngày càng đón nhận rồi...
Lúc trước nàng không nghĩ tới, cho dù tên Diệp Thiên Dật này động thủ thế nào, nàng đều đá văng đi, nhưng bây giờ?
Nàng không muốn nữa, tại sao nàng không nỡ đá hắn nữa chứ?
Thậm chí nàng còn yếu thế nữa?
Trời ạ!
Khi Thường Hi nghĩ đến điều này, nàng ấy có chút kinh hãi mà suy nghĩ.
Đây mới là ngày thứ ba, nếu sau bảy ngày thì sao chứ?
Nàng không thể tưởng tượng được!
Không, điều này tuyệt đối là không thể!
Thường Hi tự nghĩ.
Và Diệp Thiên Dật thật thích!
Đá ta phải không? Không có gì cũng đá ta phải không? Hôm nay nàng đã phải van xin, ngày mai nàng phải gọi papa thôi ...
Đệt! Mới chỉ thử nghĩ thôi là đã ‘lên’ rồi!
Thường Hi hít một hơi thật sâu và chợt nhớ ra điều gì đó.
Thế mà nàng lại chỉ chăm chăm làm chuyện ấy với Diệp Thiên Dật mà quên mất chuyện quan trọng này chứ?
"Vừa rồi, ở sòng bạc có một cô gái, người mà ngươi nói là mất trí nhớ ấy, quan hệ của hai người là gì?"
Thường Hi hỏi Diệp Thiên Dật ở sau lưng nàng.
Diệp Thiên Dật đang hút thuốc, lúc đầu nàng cực kỳ ghét cái mùi này, nhưng dần dần nàng cũng không còn than vãn nữa.
"Bạn, à đúng rồi, ngươi có biết nàng ấy không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Bạn sao? Ngươi có tư cách gì làm bạn với nàng ấy."
Thường Hi nói từ tốn.
Nghe những gì Thường Hi nói, Diệp Thiên Dật biết chắc nàng biết Mộ Thiên Tuyết.
"Nàng bị mất trí nhớ, vì vậy ta đã đưa nàng đến thế giới con người và trở thành những người bạn của nhau."
"Vạn Yêu Thiên Lâm?"
Thường Hi quay lại, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn vào góc nghiêng của Diệp Thiên Dật.
Thật kỳ lạ, khuôn mặt của người đàn ông này càng ngày càng hấp dẫn!
Nàng là ai, nàng là Thường Hi! Hẳn là không nên luân hãm vào một người đàn ông nhu nhược như thế này chứ?
Thường Hi lắc đầu.
Nhất định là không thể! Sau bảy ngày trôi qua, nàng quyết định sẽ cắt đứt mọi liên lạc với hắn và không bao giờ gặp lại hắn nữa!
Không phải Thường Hi tâm tính không đủ, mà là không có người phụ nữ nào có thể giữ cho mình không có cảm tình với một người đàn ông như thế này, đặc biệt Diệp Thiên Dật lại còn đẹp trai như vậy nữa, thậm chí Diệp Thiên Dật còn dùng bánh phương tâm ám hứa, nếu không có bánh phương tâm ám hứa, tuyệt đối sẽ không thể tiến triển được đến bước này, bởi vì mức độ thiện cảm đã được tăng lên, cho nên Thường Hi sẽ có cảm tình khi nhìn vào gương mặt của Diệp Thiên Dật, nếu không thì với tâm tính của nàng sẽ không bao giờ có cảm giác như thế này.
Diệp Thiên Dật búng tàn thuốc và nhìn Thường Hi: "Ngươi quả nhiên là biết nàng."
Thường Hi khẽ do dự, hơi nhíu mày lại.
"Vết thương của ta là do nàng gây ra."
Diệp Thiên Dật: ???
Cmn... thật ư?
"Năm đó có đến ba trăm người là Thiên Đạo cảnh, trong đó có ta, cùng đi chiến đấu, chỉ có mười mấy người chạy trốn được."
Diệp Thiên Dật: "..."
"Thật á!!?"
Thường Hi cau mày như đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Lúc ngươi gặp có phải nàng bị thương không?"
Diệp Thiên Dật gật đầu; "Một chút."
"Vậy thì ta đại khái đã đoán được là có chuyện gì rồi.” Sau đó Thường Hi nhìn Diệp Thiên Dật và nói, “Ngươi có muốn biết ai đã làm nàng ấy bị thương không?”