Chương 350: Mẹ nó, ta bị chọc tức muốn hộc máu luôn rồi
Nàng không chắc! Nàng không nhìn thấy tình yêu say đắm dành cho Diệp Thiên Dật trong đôi mắt băng lãnh của cô gái này, Bạch Hàn Tuyết trước kia cũng là lạnh lùng, nhưng là sau này xác thực trong ánh mắt nhìn Diệp Thiên Dật đều mang theo yêu thương, mà Tịch Thiên Vũ thì không có.
Bỏ đi bỏ đi, không muốn nghĩ cái này nữa, Diệp Thiên Dật này càng ngày càng nhìn không thấu!
Quan trọng nhất chính là, tên này cũng là một người truyền kỳ, cứ hễ cô gái xinh đẹp nào đến bên cạnh hắn luôn có thể có chút quan hệ! Này thật sự lợi hại.
Tịch Thiên Vũ rời đi, đi đế cung, thân phận của nàng đã hoàn toàn bại lộ, tuy rằng không liên quan nhiều, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đối với nàng, chỉ có điều nói ra quan hệ cùng Diệp Thiên Dật là người yêu có thể sẽ có chút ảnh hưởng!
Mà Diệp Thiên Dật lúc này thật sự là triệt để nổi danh tại thành Cửu Châu Thiên!
Có thể thành Cửu Châu Thiên có vô số người hắn không thể chọc vào được, nhưng...
Sau lưng người ta có Liễu gia, Tử gia còn có Nữ hoàng Cửu Thiên! Ngươi muốn nói lý lẽ với người nào? Bây giờ có mấy người dám làm càn trước mặt hắn? Trừ khi...
Trừ khi bọn họ chia tay! Nếu không người ta chính là có người bảo kê!
Biết làm sao được, Diệp Thiên Dật đi đến đâu cũng không có cách nào khiêm tốn cho được.
Sau đó Diệp Thiên Dật cùng Liễu Khuynh Ngữ và Tử Yên Nhiên đi ra ngoài.
Nhiều người lặng lẽ đi theo, muốn xem chút tiếp theo xảy ra chuyện gì, mà cái gì có cảm giác vui nhất?
Người của Linh Kiếm phái lúc nào quanh quẩn theo dõi Diệp Thiên Dật, kẻ địch ở ngay bên cạnh bọn hắn, không biết bao nhiêu Thánh Quân cảnh, Thiên Tôn cảnh, thế nhưng bọn họ không dám động thủ, cái này đúng là vừa tức vừa buồn cười.
“Anh… anh Diệp, hay là ngươi buông tay đi.”
Liễu Khuynh Ngữ thực sự có chút ngại, không quen cho lắm, bị Diệp Thiên Dật ôm không sao, nhưng lại ở trước vẻ mặt kinh ngạc của những người trong thành Cửu Châu Thiên... hoặc nhiều hoặc ít rất không quen.
Nàng và Tử Yên Nhiên là hai thái cực, nàng là tài nữ của thành Cửu Châu Thiên, tài nữ vang danh khắp đại lục, có thể làm đến đây cũng đã là cực hạn rồi, nàng chỉ là không quen thế này thôi, chứ cũng không phải là không vui.
“Cho nên cô Liễu và anh Diệp không phải là người yêu của nhau à.”
Tử Yên Nhiên vừa cười vừa nói, sau đó cả người càng dán vào người Diệp Thiên Dật hơn.
“Không phải cô Tử cũng như vậy sao?”
Liễu Khuynh Ngữ nói.
“Không giống nhau, người ta thật sự là người của anh Diệp nha.”
Tử Yên Nhiên vừa cười vừa nói.
Liễu Khuynh Ngữ cũng không tin.
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua tròng mắt âm ngoan của Hà Chấn Nam đang theo dõi mình ở bên cạnh.
“Hà Tông chủ, muốn giết ta không? Tới đây nè!”
Diệp Thiên Dật buông lỏng Tử Yên Nhiên ra, sau đó chạy về phía Hà Chấn Nam, đứng trước mặt hắn cúi đầu chỉ chỉ vào cổ của mình.
"Nè nè, cái đầu này ta không cần nữa rồi, ngươi chặt đi."
Mọi người: "..."
"Đệt!! Người này vậy mà có thể vô sỉ đến mức này!"
"Người của Linh Kiếm phái thật đáng thương, con trai chết trong tay người ta, trưởng lão chết trong tay người ta, một đám cường giả đến nơi này, lão tổ cũng đều xuất thủ, thế mà vẫn không giết được một tên phế vật trong mắt bọn họ, bây giờ tên phế vật trong mắt bọn họ lại còn đang thò đầu ra khiêu khích, rõ ràng chỉ cần động một ngón tay là có thể giết chết đối phương một cách dễ dàng, nhưng lại không thể động thủ!”
"Đệt! Nếu là ta, ta cmn sẽ tức hộc máu mất thôi."
"..."
"Diệp Thiên Dật! Ngươi! Ngươi! Ngươi!"
Hà Chấn Nam chỉ chỉ vào Diệp Thiên Dật!
Nếu như hắn không lý trí một chút thì chắc chắn hắn đã trực tiếp động thủ rồi! Thế nhưng hắn nhất định phải lý trí! Vì sao ư? Linh Kiếm phái xem như môn phái của gia tộc hắn, nếu hắn không giữ được lý trí, Nữ hoàng Cửu Thiên chỉ cần phất tay một cái là có thể tiêu diệt Linh Kiếm phái, hắn chết cũng không sao cả, nhưng tất cả mọi người Hà gia có thể sẽ phải chết theo! Hậu quả này hắn không thể nào gánh vác được.
“Nào, nào, rút kiếm ra, động thủ một cái ta liền chết.”
Diệp Thiên Dật cúi đầu chỉ vào cổ mình.
"Phốc phốc--"
Tử Yên Nhiên cùng Liễu Khuynh Ngữ nhịn không được bật cười thành tiếng.
Rõ ràng là tình huống nguy hiểm như vậy, người lại có thể làm cho các nàng bật cười, Diệp Thiên Dật này đúng là vô địch rồi.
“Ngươi!!”
Hà Chấn Nam tức đến phát run.
Phụt-
Một ngụm máu trực tiếp phun ra.
“Tông chủ!”
“Tông chủ, ngươi không sao chứ!”
“…”
Mấy người bên cạnh vội vàng đỡ Hà Chấn Nam đang lảo đảo.
“Tức chết ta, tức chết ta aaaaaaaaaa!”
Loại tức giận này ai có thể chịu được? Chính là hỏi ai có thể chịu được a?
“Haizzz.”
Diệp Thiên Dậ ngẩng đầu thở dài.
"Thực sự, ta nghĩ các ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng, cho các ngươi giết các ngươi cũng không ra tay, bỏ đi, ta ăn tối đây." Sau đó Diệp Thiên Dật đi đến chỗ Tử Yên Nhiên, dùng lực bóp mông nàng chút.
Tử Yên Nhiên: "..."
Nói thật, đáng lẽ nàng phải tức giận, nhưng... tức giận không nổi? Chẳng lẽ nàng... Nàng thật sự thích Diệp Thiên Dật rồi sao?
Hình như có một chút...
Cảnh tượng này trong mắt người khác thật sự rõ ràng, hâm mộ đến mức hai mắt rưng rưng ...
"Có muốn uống trà sữa không? Hôm nay tâm trạng tốt, ta mời." Diệp Thiên Dật cười.
“Được.”
Sau đó Tử Yên Nhiên thuận thế khoác tay Diệp Thiên Dật.
Rất thú vị, nếu có thể làm người yêu của, nàng cảm thấy cũng rất tốt! Rất ưu tú, rất đẹp trai, cha mình cũng hài lòng… Ừm... Rất tốt.
“Uống trà sữa gì?”
Diệp Thiên Dật hỏi.
Liễu Khuynh Ngữ nói khẽ: “Khuynh Ngữ cái gì cũng được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút đỏ lên, nhất là cảm nhận được ánh mắt không thể tưởng tượng được của những người xung quanh.
Tử Yên Nhiên lại mỉm cười nói: “Người ta muốn uống trà sữa tình yêu, không cần trà sữa chỉ cần tình yêu.” (Note: Câu này là một câu thả thính trong tiếng Trung, nghĩa gốc của nó là uống trà sữa vị khoai môn, không cần trà sữa chỉ cần khoai môn, mà khoai môn trong tiếng trung phát âm là ‘bobo’ hơi giống với phát âm của từ ‘bobo’ có nghĩa là hôn trong tiếng Hàn Quốc)
Diệp Thiên Dật: "..."