Chương 360: Tử Yên Nhiên và Liễu Khuynh Ngữ tranh sủng (1)
Không nhìn thấy Diệp Thiên Dật cũng còn tạm, vừa nhìn thấy hắn, cả người đều không ổn.
Sống hai mươi mấy năm nay mà chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Chẳng lẽ là do trước giờ nàng cũng chưa gặp qua người đẹp trai như Diệp Thiên Dật sao?
Nàng không có bất kỳ nhu cầu nào với tìm một người bạn trai cả. Cái loại thứ quỷ như bạn trai có hay không đều giống nhau, nàng trước giờ không nghĩ tới!
Mà những năm trước đây, lúc mà nàng chưa gặp Diệp Thiên Dật, nàng cũng không hề mơ những giấc mơ kiểu này!
Thật là chuyện lạ.
Tịch Thiên Vũ hơi hơi gật đầu với Diệp Thiên Dật một cái, sau đó đi vào học viện Cửu Châu Thánh.
"Ấy ấy ấy, ngươi không nói với ta được vài câu à."
Diệp Thiên Dật cười, chặn ở trước mặt Tịch Thiên Vũ.
"Không muốn, ta đi tu luyện đây."
"Chị đại à, Cửu Dương Tuyệt Lôi của Thiên Lôi tháp đã bị ta hấp thu hết rồi, ngươi tu luyện cái gì nữa?" Diệp Thiên Dật bất đắc dĩ nói.
Tịch Thiên Vũ: "..."
Nàng chỉ là mượn cớ không muốn đối mặt với Diệp Thiên Dật mà thôi.
"Ta đi đọc sách."
Tịch Thiên Vũ nhàn nhạt nói, muốn bỏ đi.
"Này này này, hiện tại trong mắt của người khác chúng ta là người yêu của nhau đấy, ngươi như vậy sẽ khiến người khác hoài nghi đó." Diệp Thiên Dật cười nói.
Tịch Thiên Vũ: "..."
Thật là phiền phức!
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
Tịch Thiên Vũ nhìn về phía Diệp Thiên Dật hỏi.
Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không tự chủ được mà phiếm lên một tầng màu hồng.
Những người con gái kiểu như nàng, càng lạnh lùng, gặp loại chuyện này sẽ lại càng xấu hổ!
"Không làm gì cả, ta chỉ muốn chào hỏi ngươi thôi."
Tịch Thiên Vũ: "..."
"Thế chào hỏi xong thì sao?"
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Hmmm, hỏi thăm xong rồi, nhưng tại sao mặt ngươi lại đỏ thế?"
Tịch Thiên Vũ cắn cắn răng: "Không cần ngươi quan tâm." Nói xong nàng bước đi nhanh vào học viện.
Tiêu Dịch ở trong học viện thấy một màn này, đôi mắt hiện lên sự hung tàn!
Hắn thật không dám trêu chọc vào Diệp Thiên Dật, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên Dật và Tịch Thiên Vũ nói chuyện với nhau, hắn thật sự rất rất là khó chịu! Thật muốn giết chết Diệp Thiên Dật!
Có điều, hình như quan hệ của hai người họ không thân thiết cho lắm! Vậy cơ hội của hắn vẫn là rất lớn!
"Thiên Vũ."
Tiêu Dịch đi về phía Tịch Thiên Vũ, Tịch Thiên Vũ nhìn hắn một cái.
"Ờm, cũng không có gì, chỉ là không ngờ Nữ hoàng Cửu Thiên là chị gái của ngươi, ngày mai đại hội quần hùng của Nữ hoàng Cửu Thiên ngươi cũng tham gia chứ?"
Tịch Thiên Vũ gật đầu.
"Ta cũng tham gia, Tiêu gia chúng ta cũng nhận được thiệp mời tham gia đại hội quần hùng của Nữ hoàng Cửu Thiên." Tiêu Dịch vừa cười vừa nói.
"Ừm."
Tịch Thiên Vũ thản nhiên nói một câu sau đó bỏ đi.
"Nè, Thiên Vũ, bây giờ ở hậu viện không có linh vật thiên địa nữa rồi, hôm nay cũng không cần phải tu luyện, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi một chút đi?"
Tiêu Dịch đuổi kịp Tịch Thiên Vũ.
"Ta có bạn trai rồi."
Tịch Thiên Vũ nhàn nhạt nói xong rồi bỏ đi.
Tiêu Dịch đứng đơ tại chỗ.
"Không sao... Ngươi nhất định sẽ phải là của ta! Diệp Thiên Dật đã có ba cô bạn gái xinh đẹp như vậy, nói vậy ngươi cũng không muốn lại cũng làm bạn gái của hắn? Ngươi cao ngạo như vậy, sao ngươi có thể cho phép mình và người khác dùng chung một người chồng cơ chứ? Cho nên ngươi nhất định cũng không muốn, chắc chắn ngươi chỉ là bởi vì tuân theo mệnh lệnh của Nữ hoàng Cửu Thiên mà thôi!"
Tiêu Dịch tự mình lẩm bẩm, nhìn theo bóng lưng của Tịch Thiên Vũ.
Nhất định là như vậy!
Cho nên, dù hắn không dám đối nghịch với Diệp Thiên Dật, nhưng Diệp Thiên Dật đã nói chuyện như vậy rồi, hắn vẫn có thể cạnh tranh công bằng! Ngày mai, chính là ngày mai, chỉ cần Tiêu gia cầu hôn, có thể cho Nữ hoàng Cửu Thiên sự ủng hộ của Tiêu gia, Nữ hoàng Cửu Thiên nhất định sẽ đồng ý để Tịch Thiên Vũ đính hôn với mình!
Sau đó, Tiêu Dịch lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho cha của hắn.
"Cha, cẩn thận với bác cả và bác hai."
Tiêu Dịch nói với cha của hắn.
Gương mặt Tiêu Chiến bên đầu điện thoại bên kia tỏ vẻ bối rối.
Thằng con trai này đang nói cái khỉ gì vậy? Muốn hắn cẩn thận với người nhà trong gia tộc của chính mình sao?
Sau đó Tiêu Dịch kể lại chuyện giấc mơ tối qua và mọi thứ xảy ra sáng nay nói cho Tiêu Chiến nghe.
"Ngươi nói là, Diệp Thiên Dật là thiên mệnh chi tử?"
Tiêu Dịch nói: "Không phải ta nói, là lão tổ tông Tiêu gia chúng ta báo mộng cho ta."
"Lão tổ tông Tiêu gia? Là lão tổ tông nào? Trong mộng có nói không?" Tiêu Chiến hỏi.
Đến cảnh giới này của hắn, lại là tin tưởng mấy thứ này, cộng thêm đứa con trai này của mình nói một màn cực kỳ quỷ dị sáng sớm hôm nay xảy ra, còn cả giấc mơ của hắn nữa, Tiêu Chiến càng tin hơn!
"Không biết."
Tiêu Chiến sau đó nói: "Hmmm, Diệp Thiên Dật này tạm thời không nên trêu chọc vào."
"Vậy Tịch Thiên Vũ..."
Tiêu Chiến nói: "Yên tâm, chuyện chúng ta nên làm vẫn phải làm. Kết thông gia với hoàng thất của Nữ hoàng Cửu Thiên, cũng là có sự trợ giúp rất lớn đối với Tiêu gia chúng ta. Diệp Thiên Dật kia cho dù là thiên mệnh chi tử thì thế nào? Thực lực của hắn chỉ có thế, không đáng sợ, chỉ cần tạm thời không trêu chọc là tốt rồi."
Ánh mắt Tiêu Dịch sáng lên.
"Nhưng mà cha à, ngươi nhất định phải cẩn thận với bác cả và bác hai, bọn họ muốn giết cha để ngồi lên vị trí chủ nhà họ Tiêu đấy!"
Tiêu Dịch lại nhắc nhở một tiếng.
"Ta biết rồi, nếu như trong đại hội quần hùng Diệp Thiên Dật này quả thực nổi bật, sau khi chấm dứt ta nhất định sẽ giết họ ngay lập tức để ngăn ngừa hậu hoạn!"
...
"Chào buổi sáng, cô Liễu."
Diệp Thiên Dật cười, lên tiếng chào Liễu Khuynh Ngữ.
Liễu Khuynh Ngữ nhìn thấy Diệp Thiên Dật thì phản ứng đầu tiên chính là...
Mặt đỏ đến tận tai và phần cổ.
Nàng là một người cực kỳ cực kỳ bảo thủ và dè dặt, tuy nhiên Diệp Thiên Dật đã khiến nàng thay đổi! Đặc biệt là giấc mơ tối hôm qua, bây giờ thấy Diệp Thiên Dật... nàng muốn biểu hiện bình thường một chút, thế nhưng căn bản làm không được.
"Ấy? Cô Liễu, sao mặt của ngươi lại đỏ như vậy?"
Diệp Thiên Dật xích lại giả vờ quan tâm hỏi han, giả đò ta chẳng hề hay biết chuyện gì cả.
Liễu Khuynh Ngữ vội lắc lắc đầu: "Không sao, có thể là tối hôm qua ngủ bị trúng phong hàn, nên hơi sốt chút thôi."
"Như vậy à..."
Trong lòng Diệp Thiên Dật nín cười, cô gái này không biết nói dối chút nào.