Chương 362: Hoàng Nguyệt, ngươi đã nằm mơ bao giờ chưa?
"Như vậy đi, đợi đại hội quần hùng kết thúc, hai người các ngươi tới nhà của ta. Ta kiểm tra thử xem ai thích hợp ở chỗ của ta hơn." Diệp Thiên Dật cười nói.
"Phải... kiểm tra thế nào?" Liễu Khuynh Ngữ nghi ngờ hỏi.
"Đơn giản mà, dáng người, cao thấp, vòng ba vểnh hay không... khà khà khà..." Tử Yên Nhiên cười duyên.
Diệp Thiên Dật: "..."
Không thể không nói, Tử Yên Nhiên này vẫn là hiểu hắn.
"Khụ khụ, cô Tử nói mò gì mà chuẩn... à ờm, nói mò gì vậy, ta là hạng người như vậy sao? Đơn giản chỉ là để hai người tới chơi trò chơi, xem ai thích hợp với không khí của nhà ta hơn thôi." Diệp Thiên Dật nói với vẻ rất chính nhân quân tử.
Liễu Khuynh Ngữ gật đầu một cái.
"Được!"
...
Một ngày cứ như vậy trôi qua rất nhanh, Diệp Thiên Dật thể hiện ra rất buồn tẻ! Quả thực rất buồn chán!
Hiện tại không ai dám trêu chọc hắn, nên hắn thấy thật là buồn chán.
Trời tối, Diệp Thiên Dật trực tiếp đi đến Thiên Chi Đảo.
Ngày mai sẽ là đại hội quần hùng, đêm nay nhất định sẽ là một buổi tối rất hạnh phúc.
Hoàng Nguyệt, Thường Hi đang ngồi trên vách núi cheo leo, hóng gió nói chuyện thoả thích.
Hoàng Nguyệt đã biến mất một khoảng thời gian lâu như vậy, đối với nàng mà nói, rất nhiều chuyện dường như có vẻ đều không quan trọng nữa rồi. Ngược lại cùng Thường Hi sống ở chỗ này, yên lặng nói chuyện phiếm gì gì đó khá ổn, hơn nữa ban ngày các nàng còn ra ngoài đi chơi nữa.
Thường Hi mang theo rất nhiều rất nhiều thứ đồ mà nàng quen thuộc, tuy rằng có một vài thứ Thường Hi cũng không biết.
Đương nhiên, hai cô gái đều cải trang một chút rồi mới ra ngoài.
"Sao hôm nay ngươi là lạ thế?"
Hoàng Nguyệt nhìn về phía Thường Hi rồi hỏi một câu.
Một ngày này nàng cũng cảm thấy rất là lạ.
"Hả? Lạ chỗ nào?"
Thường Hi hỏi.
"Ánh mắt."
Đối với cường giả cấp bậc này mà nói, một tia thay đổi nho nhỏ thôi các nàng đều có thể cảm nhận được.
Thường Hi: "..."
"Hôm nay ánh mắt của ngươi cũng khá lạ đó."
Thường Hi thản nhiên nói.
"Ồ? Có sao?"
Thường Hi gật đầu: "Cũng là ánh mắt."
Không sai, tối hôm qua hai người đều mơ thấy giấc mơ ấy, cho nên ngày hôm nay ánh mắt khi nhìn đối phương luôn có chút lơ đãng là lạ.
"Thật sao? Sao ta lại không phát hiện ra?"
Trong lòng Hoàng Nguyệt dĩ nhiên có tính toán, nhưng nàng có thể nói ra được sao? Có đánh chết cũng không thể nói ra được, lần trước hai người bọn họ gặp nhau, vì để không bị mất mặt trước người bạn này của mình, nàng đều có thể nhẫn nhịn cho phép Diệp Thiên Dật làm loại chuyện đó. Bây giờ làm sao có thể nói ra giấc mơ này được chứ?
"Ngươi đương nhiên không phát hiện được, hôm nay ta có thể quả thật có cái gì đó không đúng. Đó là bởi vì ngày mai chính là đại hội quần hùng, ta còn cần phải cạnh tranh các thế lực ủng hộ với hoàng thất của Đế quốc Lôi Lăng. Một khi thất bại, Đế quốc Cửu Châu sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên là có tâm sự, nhưng còn ngươi?"
Thường Hi nhìn về phía Hoàng Nguyệt.
Hoàng Nguyệt: "..."
"Ta á... Hôm nay đi du ngoạn trong thành phố, phát hiện ra là đã quá xa lạ với cái thế giới này, máy tính, điện thoại di động, ô tô... Quả thực không thể tưởng tượng nổi, ta cũng có tâm sự cho nên ánh mắt có thể khá lơ đãng."
Hoàng Nguyệt mỉm cười nói.
"Thì ra là thế."
Hai cô gái vừa theo đuổi tâm tư của riêng mình vừa tán gẫu, vậy so sánh về cái gì? So xem là ai lộ ra nhiều kẽ hở hơn! Với cấp bậc này của các nàng, muốn nắm được một tia sơ hở của đối phương là quá đơn giản! Mấu chốt là phải có sơ hở này.
"Hoàng Nguyệt, ngươi đã nằm mơ bao giờ chưa?" .
Thường Hi thật sự là rất rối bời về chuyện này. Thật vậy, giấc mơ tối hôm qua làm cho nàng cả người đều khó chịu. Mối quan hệ kia giữa nàng và Diệp Thiên Dật là vì điều trị thương thế của nàng, thế nhưng vì sao cứ tiếp tục làm, nàng lại mơ thấy kiểu giấc mơ này nhỉ? Là đang chứng minh cái gì sao? Chứng minh rằng nàng có tình cảm với Diệp Thiên Dật sao?
Thường Hi không thể tin được!
Nàng một mực nghĩ việc mình và Diệp Thiên Dật song tu chỉ là xuất phát từ yêu cầu của việc điều trị thương thế của mình, không hề có bất kỳ cảm tình gì ở trong chuyện này cả!
Thế nhưng, ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy, nếu như trong tiềm thức của nàng không nghĩ đến chuyện ấy, thì tại sao lại nằm mơ?
Hàng trăm hàng ngàn năm qua nàng đã không còn mơ nữa rồi, nhưng sau khi cùng Diệp Thiên Dật làm chuyện ấy thì lại mơ thấy giấc mơ kiểu đó! Lần đầu tiên trong đời này nàng mơ một giấc mơ như thế!
Hoàng Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Thường Hi.
Bình thường nàng sẽ không để ý đến loại vấn đề này, nhưng vừa khớp tối hôm qua nàng cũng nằm mơ, bao nhiêu năm trước khi ngã xuống cũng chưa từng nằm mơ qua, nhưng lần này không chỉ mơ rất rõ ràng, còn là cùng Diệp Thiên Dật làm chuyện ấy trong giấc mơ nữa.
Có trời mới biết kiểu giấc mơ này đối với cường giả cấp bậc này mà nói là sự chấn động lớn biết bao nhiêu trong nội tâm!
"Đây là điều tự nhiên, ai cũng đã từng nằm mơ. Nhưng trong ấn tượng của ta, đã rất nhiều rất nhiều năm cũng không nằm mơ nữa rồi, sao thế? Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta nằm mơ à?"
Hoàng Nguyệt nhìn về phía Thường Hi.
Thường Hi gật đầu: "Đúng vậy, tối hôm qua đã mơ một giấc mơ rất kỳ quái."
Thân thể mềm mại của Hoàng Nguyệt hơi dừng lại một chút.
Tối hôm qua nàng cũng mơ thấy một giấc mơ.
Trùng hợp như vậy sao?
"Giấc mơ gì?"
Thường Hi hiển nhiên không thể biểu hiện ra ngoài.
"Không có gì, chính là giấc mơ rất bình thường, chẳng qua là ta thấy kỳ quái là tại sao ta lại nằm mơ."
"Có lẽ ngày mai là đại hội quần hùng, ngươi áp lực quá rồi."
Hoàng Nguyệt thản nhiên nói.
Thường Hi gật đầu: "Có lẽ vậy."
Ngay tại lúc này, hai người nữ các nàng quay đầu lại thoáng liếc mắt nhìn lại phía sau, Diệp Thiên Dật vừa cười vừa hút thuốc đi tới.
"Xin chào Nguyệt Thần đại nhân, xin chào Nữ hoàng bệ hạ."
Diệp Thiên Dật chắp tay thi lễ với các nàng một cái.
Đã hai ngày rồi chưa nhìn thấy Diệp Thiên Dật, sau khi trải qua giấc mơ tối hôm qua, giờ phút này khi các nàng nhìn thấy Diệp Thiên Dật lại luôn có cảm giác cực kỳ cực kỳ lạ.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Thường Hi nhàn nhạt hỏi, sau đó đứng dậy.
"Ô, ngày mai không phải đại hội quần hùng à? Nữ hoàng bệ hạ để ta đi theo, thế nhưng ta rất sợ mình đi trễ, cho nên đêm nay đã tới đây."
Hoàng Nguyệt đứng lên mỉm cười nói: "Cậu Diệp đúng là có lòng."
Diệp Thiên Dật ôm một quyền, nói: "Chủ yếu là tối hôm qua nằm mơ một giấc."