Chương 37: Một tên phế vật, một kẻ cặn bã sao lại thành thiên tài rồi
Diệp Thiên Dật lại "yêu yếu" rụt đầu một cái.
"Có thể không có bao nhiêu người biết, cho dù là viện trưởng cũng hẳn là chưa từng nghe nói chuyện như vậy, chỉ có một ít lão quái vật sống mấy trăm năm từ thời đại đó có thể sẽ lưu truyền lại. Lịch sử tồn tại của Tinh Vận Thạch đã từ lâu, ngay từ vạn năm trước đã dùng Tinh Vận Thạch để giám định thiên phú rồi, thực ra có hai cách làm Tinh Vận Thạch nổ, một cách chính là dùng sức mạnh của Huyền Thiên cảnh hoặc thậm chí hơn thế để phá hủy, mà cách thứ hai"
Thi Gia Nhất nhìn Diệp Thiên Dật, nói: "Khi thiên phú của một người mạnh hơn hẳn cực hạn mà Tinh Vận Thạch có thể giám định, Tinh Vận Thạch sẽ nổ mất."
Kỳ thực lúc đó Diệp Thiên Dật cũng đoán là như vậy.
Họa Thủy: ""
"Còn nữa điều này nói lên?" Họa Thủy cũng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Dật, sau đó nghĩ đến cái gì đó: "Không đúng nha, Diệp Thiên Dật không phải là đồ bỏ đi sao? Thiên phú của hắn"
Diệp Thiên Dật sờ sờ đầu mũi.
"Trừ khi cái người Lý Bang kia nói đúng."
Thi Gia Nhất cũng nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Nói đúng cái gì cơ?
Đó chính là Diệp Thiên Dật mấy năm nay đang che giấu mình! Thế nhưng cũng không đúng, nàng có thể nhìn thấy cảnh giới của Diệp Thiên Dật, cấp một Luyện Thể cảnh, đây cũng không phải là một cảnh giới mà thiên tài 19 tuổi ở cấp độ yêu nghiệt nên có, trừ khi nàng kỳ thực không nhìn thấy toàn bộ?
Họa Thủy cũng là không dám tin nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Cái đó, ta đúng là đồ bỏ đi ấy nhỉ, cảnh giới của ta thật sự không cao."
Diệp Thiên Dật "yêu yếu" nói.
Thi Gia Nhất nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó nói: "Hoặc là trước kia là phế vật, cũng có rất nhiều tiền lệ tồn tại, phế vật gặp phải thời cơ sau đó quật khởi lên trong khoảng thời gian ngắn, ta càng tin tưởng rằng trên người ngươi có khả năng có nguyên nhân này, chí ít Tinh Vận Thạch nói cho ta biết, thiên phú tu luyện của ngươi rất yêu nghiệt, những thứ khác ta không cần biết."
Chớp mắt tiếp theo, Họa Thủy trực tiếp oanh một quyền về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật: ""
Thi Gia Nhất nhanh tay nhanh mắt, ngăn cản Họa Thủy.
"Ngươi làm gì thế?"
Thi Gia Nhất cũng thấy bối rối.
"Ta thử một chút xem hắn rốt cuộc là có thật sự phế vật hay không ấy mà, trước một mối nguy hiểm đột ngột, con người ta sẽ bộc lộ ra bản năng của mình, vậy mà ngươi xem đi cô Thi, hắn ngay cả tránh cũng không tránh, ta cảm thấy thật đúng là phế vật mà."
Họa Thủy nói.
Diệp Thiên Dật: ""
Hắn thật sự là không phản ứng kịp
"Vậy ngộ nhỡ giống như tôi nói, trước kia hắn là phế vật, bây giờ là thiên tài sao? Đó là lí do mà cũng có thể nói được rõ tại sao cảnh giới của hắn không cao rồi." Thi Gia Nhất buông lỏng tay của Họa Thủy ra, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Này này này, các ngươi cứ ở ngay trước mặt ta trò chuyện như thế sao? Cho chút thể diện được không?"
"Vậy tới ngươi nói đi!"
"Ta không nói, các ngươi thích đoán sao thì cứ đoán như thế, thổi ta đến tận trời cũng được, có kẹo cao su không? Nước bọt của người nào đó đầy trong miệng, ghét xanh người."
Diệp Thiên Dật nói.
Thi Gia Nhất: ""
Oa! Bà đây thật muốn đâm chết hắn!
Nàng hít sâu một hơi, sau đó không để ý Diệp Thiên Dật, tiếp tục nói: "Về phần tại sao ta lại phải như vậy với hắn"
Đây cũng là vấn đề mà Diệp Thiên Dật và đồng thời là Họa Thủy quan tâm nhất.
Đúng vậy, Diệp Thiên Dật cũng muốn biết vì ngươi muốn chiếm tiện nghi của anh đây.
Thi Gia Nhất nói: "Ta có một thể chất rất đặc biệt, là từ gia tộc di truyền lại, thiên phú của mỗi người trong gia tộc của ta đều rất mạnh, thế nhưng mỗi một người con gái chưa từng có ai có thể sống quá trên 30 tuổi, mẫu thân ta đã sớm qua đời từ lâu rồi, cũng chính là bởi thể chất đặc biệt này."
Diệp Thiên Dật và Họa Thủy đều lộ ra biểu tình ngạc nhiên.
"Truyền thuyết gia tộc chính là quyển sách cổ này, đây là Đại Dự Ngôn thuật mà lão tổ tiên sử dụng, dùng 80 năm tuổi thọ để đánh đổi lấy lời tiên đoán sự việc. Phương pháp có thể kéo dài mạng sống duy nhất thật ra chính là 300 năm sau, cũng chính là mấy năm nay, sẽ có một người mang một tính chất khác, một người mang thuộc tính hỏa, hoặc tương tự là cơ thể thuần dương. Đặc điểm khác tính chất lớn nhất chính là thiên tài đỉnh cấp nghìn năm khó gặp, có thể khiến Tinh Vận Thạch nổ tung. Chỉ cần tìm được hắn, thân mật ở chung với hắn, cũng chính là hình ảnh ta và Diệp Thiên Dật hôn nhau mà Họa Thủy ngươi thấy, nhờ sự giúp đỡ của cặp đá song sinh Thiên Hỏa Thiên Thủy, ta thúc động công pháp đặc thù, có thể đem sức mạnh thuần dương trong cơ thể hắn trao đổi qua lại với sức hàn trong cơ thể ta, tiến hành dung hòa, có thể kéo dài tính mạng. Mà Diệp Thiên Dật có thuộc tính hỏa, lại làm được một ít phần sau đó, nên khiến ta tin rằng hắn chính là người này!"
Hai người nghe xong đều sửng sốt một chút.
Theo lý mà nói, nếu không phải là Diệp Thiên Dật cảm thấy Thi Gia Nhất quả thực không thể thích được, hắn cũng cảm thấy đây là Thi Gia Nhất đang nhắm mắt mà chém.
"Không phải, ta có một câu hỏi." Diệp Thiên Dật suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng đã xem qua tình tiết có vẻ tương tự như trong tiểu thuyết, thế nhưng người ta không phải là lúc nào cũng là "pẹp pẹp pẹp", kiểu phải song tu đó sao? Ngươi hôn nhẹ thế mà được rồi à? Ta không tin, ta không yên lòng với ngươi, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Nào, hay là chúng ta đi vào phòng ngươi thảo luận nghiên cứu sâu thêm một chút?"
Thi Gia Nhất: ""
Họa Thủy: ""
"Khốn kiếp! Câm miệng!"
Sau đó, Diệp Thiên Dật lại tủi thân rúc vào một bên.
Họa Thủy đã tin rồi, bởi vì nàng quả thực cảm nhận được một cỗ sức hàn và một cỗ nhiệt lượng ở trong phòng, đó chắc là cặp đá song sinh Thiên Hỏa Thiên Thủy.
"Nhưng nhưng ta còn nhìn thấy tay của hắn"
"Tay của ta?" Diệp Thiên Dật sau đó ngửi một cái.
"Khà khà, thơm nức luôn, là mùi sữa thơm đó."
Khuôn mặt tươi cười của Thi Gia Nhất bỗng nhiên đỏ lên!
Ầm --
Sau đó chân ngọc của nàng lại đi một đường quyền.
"Đó đó đó cũng là động tác bắt buộc khi thi triển công pháp." Thi Gia Nhất giải thích.
Phía trước là thật, còn câu này là nàng thật lòng chém ra.
Tiếp đó, Họa Thủy nhìn Diệp Thiên Dật, khóe miệng cong lên.
"Dọa ta một trận hết hồn, ta còn tưởng rằng người nào đó thật sự có sức quyến rũ lớn như vậy cơ đấy, hóa ra là như vậy."
"Vậy ta cũng không hề thiệt thòi!"
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
"Tuy nhiên cô Thi này, hiện tại thiên phú của hắn thật sự đạt trình độ cao nhất sao?"
"Sức hàn trong cơ thể ta đã hóa giải không ít. Điều này chứng minh tiên đoán của lão tổ tông là đúng, cũng chứng minh cái thứ này đúng là một thiên tài!"
Thi Gia Nhất sau đó nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Hai người đều có chút khó mà tiếp thu.
Một tên phế vật, một kẻ cặn bã sao lại thành thiên tài rồi?