Chương 384: Vươn ra thế giới
Phong Nhã sửng sốt.
Sư tôn của nàng ta cũng muốn ghép nàng với Diệp Thiên Dật sao?
Sau đó nàng nhanh chóng lắc đầu: "Sư tôn, Phong Nhã đã có người trong lòng rồi."
"Cho dù Diệp Thiên Dật này đẹp trai xuất chúng như vậy, hắn cũng không thể so với người trong lòng ngươi sao?"
Tà Phi hỏi.
Phong Nhã gật đầu; "Dạ, mặc dù hắn không tốt như vậy nhưng hắn là người tốt nhất trong trái tim của Phong Nhã."
"Thật đáng tiếc, tên nhóc này quả là nghịch thiên! Thật đáng tiếc."
Đại Đế Lôi Lăng thấy tình hình không ổn thì vội vàng nói:
"Hahaha, mọi ngươi ngồi đi, vừa rồi chỉ là một trò đùa thôi mà, tận dụng thời gian này để giải trí cũng rất tuyệt, vậy hãy để Bồi An, Lôi Phong và Đường Cơ Bá của Đế quốc Lôi Lăng của ta, cùng Liễu Khuynh Ngữ và Tử Yên Nhiên, Diệp Thiên của Đế quốc Cửu Châu, cùng ngẫu hứng làm một bài thơ, các vị khác lắng nghe và bình luận sau bữa ăn, các vị thấy sao?"
Phải nhanh chóng đổi chủ đề! Hắn không thể chịu đựng thêm được nữa!
Nếu đổi chủ đề và từ từ đè bẹp Đế quốc Cửu Châu theo những cách khác, vẫn có thể chuyển bại thành thắng!
Đệch! Thua cả một tên nhóc! CMN chứ!
Đây là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Đúng vậy, đó là điều không ai ngờ tới.
Mọi người bình tĩnh lại, nghĩ đến đây mời thấy bọn họ hơi thất lễ, tốt hơn hết là nên thảo luận chuyện này với Diệp Thiên Dật một cách bí mật.
"Đương nhiên, không thành vấn đề!" Có người đáp lại.
"Như thế cũng rất thú vị."
Thường Hi gật đầu.
Thường Hi rất vui! Diệp Thiên Dật thực sự là một bảo bối! Thực sự không biết làm thế nào mà hắn ta lại có tài năng như thế khi chỉ mới nhỏ tuổi như vậy!
Những cường giả khác cố gắng hết sức để làm dịu cảm xúc của họ.
Có một câu nói rằng một người có thể giành được cả thế giới, điều này nghe thì có thể hơi cường điệu, nhưng nếu là Diệp Thiên Dật, nếu thẻ Vương Bát này có thể được sử dụng với số lượng lớn, thì điều đó thực sự có thể làm được!
Tuy nhiên, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết rằng bùa chú này rất mạnh, nhưng chắc chắn nó phải được sản xuất trong những điều kiện rất, rất khắc nghiệt! Đương nhiên không thể dễ dàng để có thể biến Thiên Đạo cảnh thành con rùa đen được đúng không?
Vì vậy, trên thực tế, nghĩ về nó theo cách này, hiệu quả mà Diệp Thiên Dật mang lại có lẽ không cần phải quá bận lòng! Chỉ là người này rất thần kỳ.
"Vậy về phần đề tài thi thơ ngẫu hứng, Gia Cát Phong đại trưởng lão, ngươi có thể quyết định không?"
Lôi Lăng nhìn Gia Cát Phong hỏi.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh vậy!"
Gia Cát Phong cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy đi chậm rãi suy nghĩ cẩn thận.
Những người khác đang ăn thức ăn và quan sát một cách thích thú.
So tài làm thơ này nhìn qua thì có vẻ như không quan trọng lắm, nhưng thật ra nó lại rất quan trọng! Bất kể so về cái gì, bên nào thắng cũng sẽ làm tăng thiện cảm của thế lực trung lập đối với họ và tăng cơ hội gia nhập của họ! Nếu không, bọn họ cũng không nhàn rỗi mà đi thi thơ làm gì? Và Đế quốc Lôi Lăng cũng không rỗi hơi mà mang ba người kia tới đây đúng không nào?
Nhưng bây giờ, nó có thể không còn nhiều ý nghĩa, bởi vì thủ đoạn của Diệp Thiên Dật đã làm mọi người khiếp sợ! Mặc dù sự thay đổi chủ đề của Đại đế Lôi Lăng là khá kịp thời, nhưng nó có ích gì không cơ chứ?
Đại đế Lôi Lăng chỉ có một thủ đoạn cuối cùng, và đó là thời điểm thông báo rằng Bất Tử Thiên Đường và Giáo Hoàng ủng hộ mình, khiến họ sợ hãi!
"Ngươi không phải cũng thích làm thơ lắm sao? Không đi thử sao?"
Tà Phi nhìn về phía Phong Nhã.
Phong Nhã lắc đầu: "Không, đây là đại hội quần hùng của họ, ta không can dự đâu."
Tà Phi thì nhìn Diệp Thiên Dật bằng ánh mắt rất hứng thú.
Tên nhóc này có thể được gọi là một kỳ tích trong thế giới võ đạo!
Sau đó Gia Cát Phong nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Như thế này đi, từ xưa đến nay trên đại lục đã có rất nhiều cường giả, anh hùng mà chúng ta kính trọng hoặc một số trận chiến lớn nhỏ, các anh hùng có thể chống lại cả thiên địa, một người phải đối mặt với hàng triệu quân của cả một Đế quốc nhưng cũng không thể khiến họ sợ hãi, vậy thì chúng ta hãy lấy chủ đề là để miêu tả một vị anh hùng hoặc cuộc chiến tranh nào đó, mọi ngươi nghĩ sao?"
“Tuyệt, ngươi đúng là Gia Cát Phong trưởng lão, đề tài này là một đề tài vô cùng thâm thúy.” Ngụy Trường Sinh cảm thán.
Ngay sau khi nghe xong câu nói của Gia Cát Phong, một hình ảnh trực tiếp xuất hiện trong tâm trí của Diệp Thiên Dật.
"Được, vậy chúng ta quyết định lấy đề tài này đi! Mười lăm phút hẳn là đủ để các vị sáng tác ra một bài thơ rồi, phải không? Vậy hãy cho người mang bút mực lên để sáu vị bắt đầu sáng tác đi!"
Sau đó sáu người cầm bút lên và bắt đầu suy nghĩ, trong khi những người khác thì đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Còn Diệp Thiên Dật thì đã hoàn thành tác phẩm của mình chỉ trong ba mươi giây, làm xong thì ngồi đó ngơ ngẩn.
"Anh Diệp, ngươi viết xong chưa?"
Một cô gái xinh đẹp đến từ Phiêu Miểu Phong tò mò hỏi Diệp Thiên Dật.
"À, xong rồi.” Diệp Thiên Dật gật đầu.
Tất cả mọi người: "……"
Mới chỉ ba mươi giây mà đã hoàn thành rồi sao?
Gia Cát Phong thật sự muốn đi xuống xem bài thơ Diệp Thiên Dật kia viết, nhưng cũng phải cố nhịn lại!
Bồi An, Lôi Phong, Đường Cơ Bá và những người khác cười lạnh một tiếng.
Ngươi có thể làm gì trong ba mươi giây chứ? Ngươi có suy nghĩ không vậy? Chỉ làm vài câu thôi sao? Có thể có ý nghĩa gì chứ? Chơi cái khác thì chơi không lại ngươi, làm thơ còn chơi không lại ngươi hay sao?
Mười lăm phút sau, họ lần lượt đặt bút xuống.
"Xem ra sáu người đều đã hoàn thành rồi, vậy ai sẽ là người xướng bài thơ của mình trước đây?"
Gia Cát Phong hỏi.
"Để ta!"
Đường Cơ Bá không thể đợi được đứng lên, tràn đầy tự tin!
"Bài thơ của ta là ‘Anh Hùng Tụng’."
Sau đó Đường Cơ Bá đọc các câu thơ của mình.
"Dã Mạc Sưởng Quỳnh Diên
Bình Nhung Hạ Lao Toàn
Túy Hòa Kim Giáp Vũ
Lôi Cổ Động Sơn Xuyên."
Tạm dịch:
Đêm sương mở yến tiệc
Mừng quân sau chiến thắng
Rượu thơm cùng kim giáp
Chiến tích vang núi sông.
(p/s tại hạ không phải dân chuyên văn nên nếu có dịch nghĩa không hay mong các đạo hữu không cảm )
Rồi những câu thơ hắn đọc ra biến thành những chữ màu vàng và bay lơ lửng trên không trung!
Cảnh tượng này trông rất đẹp!