Chương 402: Anh đẹp trai, sao ngươi lại đi ra từ phòng của tiểu cô?
Thuộc tính Lôi hắn chỉ có võ kỹ Thánh giai, với năng lực hiện tại của hắn cũng rất khó để phóng thích ra được, hắn cần cái võ kỹ thuộc tính Lôi nào đó thấp cấp hơn một chút, cũng dễ phóng thích ra hơn một chút.
Thường Hi nhìn Tịch Thiên Vũ một chút, sau đó Tịch Thiên Vũ lấy ra một bản võ kỹ từ trong nhẫn không gian đẩy lên trước mặt Diệp Thiên Dật.
“Đây là võ kỹ thuộc tính Lôi Thiên giai ngũ tinh mà ta tu luyện, Lôi Đình Thiên Minh Thiểm, tốc độ ngưng tụ sấm sét vô cùng nhanh, tốc độ công kích cực nhanh, trong cùng một cảnh giới, trong phạm vi hai mươi mét nếu kẻ địch nếu không có thuộc tính Không gian, Thời gian hoặc là thuộc tính Phong, hoặc là phản ứng hơi chậm một chút, nhất định sẽ bị đánh trúng.”
Diệp Thiên Dật liếc nhìn một cái.
“Võ kỹ thuộc tính Lôi tốc độ nhanh sao? Cái này thật lợi hại!”
Diệp Thiên Dật xem qua không ít võ kỹ thuộc tính Lôi, luôn có một nhược điểm, lực phá hoại quả thực mạnh, nhưng nếu như phạm vi không lớn, rất khó trúng mục tiêu!”
Cái gọi là tia chớp nghe đã thấy có vẻ rất nhanh, nhưng đây là hai khái niệm! Đối với cao thủ mà nói, dù cho tia chớ nhanh cũng có thể kịp tránh đi, thật ra vậy cũng không tính là nhanh lắm.
Tịch Thiên Vũ có chút giật mình!
Võ kỹ Thiên giai hắn cũng không giật mình một chút nào sao?
Diệp Thiên Dật muốn nói, võ kỹ Thánh giai hắn cũng có hai cái!
“Ta đi luyện một chút xem!”
Tịch Thiên Vũ nói: “Đừng vội.”
Diệp Thiên Dật cười cười đi ra ngoài.
“Để hắn luyện đi!”
Mười phút sau......
Đùng ——
Bên ngoài sấm sét chớp lên......
Thường Hi: ???
Tịch Thiên Vũ: ???
Hai cô gái nhìn ra phía ngoài, Diệp Thiên Dật phóng ra một tia Lôi Đình Thiên Minh Thiểm sau đó ngưng tụ một lần nữa, một tiếng phượng hoàng kêu, lực lượng sấm sét ngưng tụ thành hình một con phượng hoàng màu xanh lấy tốc độ không thể nào tưởng tượng nổi đánh về phía trước.
Hai cô gái ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Ngươi lúc luyện tập võ kỹ này cần thời gian bao lâu?”
“Mười ba ngày…”
“Ta cũng cần gần mười ba ngày, hắn dùng bao lâu?”
“Mười... Mười phút.”
Nói thật, Diệp Thiên Dật cảm thấy thật đơn giản!
Dựa theo những gì được ghi ở trên phần hướng dẫn của võ kỹ là có thể phóng thích ra thôi.
Dù sao giờ phút này biểu cảm của Thường Hi và Thần tiên tỷ tỷ Mộ Thiên Tuyết trước đây cũng không khác nhau là mấy!
Các nàng đã từng tu luyện những võ kỹ này, biết rõ những võ kỹ này lấy năng lực của mình cần khoảng chừng bao lâu, mà thiên phú của mình, năng lực quả thực không kém, thuộc về trình độ cao nhất rồi, có thể trăm năm thăng cấp Thiên Đạo năng lực thiên phú không phải cao nhất sao?
Các nàng mười hai mười ba ngày mới học được, Diệp Thiên Dật lại chỉ cần có mười phút......
Anh trai à! Đây là võ kỹ Thiên giai đấy! Đây không phải võ kỹ Hoàng giai đâu! Võ kỹ Thiên giai ngươi xem hết một lần từ đầu tới cuối đã có thể phóng thích được? Ngươi cho rằng tu luyện võ kỹ cũng giống như đọc một bài thơ sao, học thuộc là được rồi?
Được rồi! Hắn dường như có vẻ là như vậy thật, có lẽ còn cần phải định nghĩa lại Diệp Thiên Dật này một lần nữa mới được.
Diệp Thiên Dật đi tới.
“Vẫn ổn, linh lực tiêu hao không tính là nhiều, mặc dù bỏ qua lực phá hoại kinh khủng vốn có của thuộc tính Lôi, thế nhưng tốc độ phóng thích và độ chấn động cực nhanh, thêm vào đó là ta đã luyện hóa Cửu Dương Tuyệt Lôi, có thể đền bù lực lượng tổn thất của võ kỹ này.”
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Hai cô gái thể hiện không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Yêu nghiệt!
Sau khi cơm nước xong, Thường Hi trở về phòng, Tịch Thiên Vũ ở phòng mình chờ Diệp Thiên Dật.
Không sai, nàng đang chờ.
Diệp Thiên Dật nói tối nay hắn sẽ tới phòng nàng, nàng cũng đã chuẩn bị kỹ càng, Diệp Thiên Dật nói là mệnh lệnh của Thường Hi, nàng cũng không hỏi, cho dù có phải hay không, dù sao bây giờ nàng cũng là bạn gái của Diệp Thiên Dật...... Không đúng, hẳn là vị hôn thê!
Rất nhiều chuyện nàng đã chuẩn bị xong! Mặc dù có chút không quá hài lòng, nhưng Diệp Thiên Dật đủ ưu tú, đủ anh tuấn, xem như một đối tượng không tệ.
Thế nhưng đợi đến quá nửa đêm, người đâu?
Tịch Thiên Vũ không tu luyện đã sắp ngủ thiếp đi rồi, Diệp Thiên Dật đâu?
Diệp Thiên Dật đâu?
Ở chỗ của Thường Hi chứ ở đâu nữa!
He he!
Nữ hoàng bày ở trước mắt không qua đó làm tí, chẳng nhẽ ta lại chạy qua chỗ ngươi chịu khổ ư?
Chủ yếu là do Diệp Thiên Dật cũng không cảm thấy mình có thể làm gì được Tịch Thiên Vũ.
......
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật mang phần tâm huyết sôi trào cống hiến hết cho Thường Hi, sau đó hút một điếu thuốc xong thì Thường Hi đuổi Diệp Thiên Dật ra ngoài, bởi vì Tịch Thiên Vũ ở đây, nàng cũng không muốn bị phát hiện ra cái gì.
Diệp Thiên Dật tủi thân đứng trước cửa.
Dùng xong thì đá mình ra ngoài?
Nữ hoàng này cũng thật là...... Aaaa!
“Anh đẹp trai, sao ngươi lại đi ra từ phòng của tiểu cô?”
Ở cửa, Thường Nhu ôm gấu bông đáng yêu với hai mắt ngái ngủ hỏi hắn.
Ồn ào quá ồn ào quá, sáng sớm ngày ra mà đã ồn ào chết đi được.
Diệp Thiên Dật nuốt nước miếng một cái nhìn về phía Tiểu Thường Nhu.
Cô nhóc này sao buồn ngủ mà còn ở bên ngoài chứ?
Phòng của Thường Nhu ngay cạnh phòng Thường Hi, nàng thường đi ngủ sớm lại thích ngủ nướng, cho nên trước đây bao nhiêu lần Diệp Thiên Dật cũng không đụng phải nàng.
Bình thường lúc làm chuyện ấy, Thường Hi đều sẽ tạo ra một kết giới cách âm, tối hôm qua nàng còn nhớ, nhưng sáng nay có thể là bị Diệp Thiên Dật làm cho mơ hồ? Cho nên đã quên.
Sau đó......
Tiểu Thường Nhu đang ngủ rất say sưa, sau đó bị âm thanh không ngừng của Thường Hi ở bên cạnh đánh thức.
Nàng sinh ra ở hoàng thất, cho nên rất quy củ, dù cho thân cận với Thường Hi như vậy nhưng cũng sẽ không đi quấy rầy Thường Hi, thế nhưng rất lâu rất lâu, tầm một tiếng, với lại sau đó, chỗ vách tường giữa phòng mình và tiểu cô sao lại truyền đến âm thanh bạch bạch bạch nhỉ? Nàng đứng dậy dán lên vách tường nghe ngóng, thì cảm giác như tiểu cô đang dán mặt lên tường kêu, chỉ cách nhau một bức tường.