Chương 445: Diệp Thiên Dật đang ghen tị
Sau đó trên đường đi thì Diệp Thiên Dật đã biết được tên thật của mình cũng như tên và hoàn cảnh chung của các vị hoàng tử khác! và cả tên của công chúa nữa….
Diệp Thiên Dật vô cùng khó chịu, tại sao vậy?
Mẹ kiếp! Tại sao hắn lại chọn đúng cái tên Tứ hoàng tử rác rưởi nhất vậy chứ?
Tên Tứ hoàng tử này rác rưởi tới mức độ nào? Luyện Thể cảnh, hoàn toàn không có cường giả nào bảo vệ hắn, thậm chí còn được coi là thứ bỏ đi, là phế vật của triều đình.
Tuy nhiên như vậy cũng có cái tốt, những hoàng tử khác đều đang có nguy cơ bị ám sát, tên tứ hoàng tử này lại chính là người an toàn nhất! Bởi vì hắn là một kẻ phế vật.
“Ta chịu rồi! Bố mày xuyên không qua đây với thân phận là một kẻ phế vật, bây giờ lại giả dạng thành một kẻ phế vật nữa! Cái đệch…”
Diệp Thiên Dật phục thật rồi!
Nhưng…. tiếp sau đây chính là lúc để hắn phát huy!
Hoàn toàn không có ai ngăn cản hắn đi vào Hoàng cung, mọi người xung quanh khi nhìn thấy Diệp Thiên Dật đều lần lượt cúi chào tứ hoàng tử, nhưng hắn nghĩ rằng bọn họ cũng sẽ không thực lòng tin phục!
Có người hầu thực lực còn lợi hại hơn cả tên Tứ hoàng tử này, nếu không phải sinh ra ở hoàng gia thì có là cái thá gì chứ? Hơn nữa tên Tứ hoàng tử này còn là kẻ xấu xa, tầm thường nhất trong số tất cả Hoàng tử.
Diệp Thiên Dật đuổi những người khác cuốn xéo đi hết, chỉ giữ lại một tên có tên là Lý Toàn Đản, là người bị bán vào trong vương phủ của Tứ hoàng tử từ nhà, bởi tài nịnh nọt của hắn, hắn cũng rất được Tứ hoàng tử yêu thích.
“Ô, đây chẳng phải là tứ đệ sao? Tứ đệ cũng tới đây tham gia tranh ngôi vị à?
Một gã đàn ông đang khoác tay ôm một cô gái xinh đẹp đi tới, theo sau là một đám cao thủ, sau dó vừa cười vừa đi tới chỗ của Diệp Thiên Dật.
Mẹ nó!
Diệp Thiên Dật cho rằng nếu đây mà là hắn ta chứ không phải đang giả dạng làm tên Tứ hoàng tử kia thì Diệp Thiên Dật có thể sẽ giết chết hắn! Nếu không giết chết hắn thì cũng làm mọi cách khiến cho hắn trở nên nhục nhã, dơ dáy, nhưng bây giờ hắn là Tứ hoàng tử, chẳng còn cách nào khác.
Nhưng người này là ai? Gọi hắn là tứ đệ, chắc hẳn hắn chính là đại, nhị, hay tam hoàng tử.
Trước mặt người khác Lý Toàn Đản có thể làm càn một chút, nhưng trước mặt Tam Hoàng tử, hắn không dám cáo mượn oai hùm.
“Tứ đệ, tam ca khuyên ngươi nên về nhà đi, ở đây làm gì?”
Lôi Minh Hạo nhìn Diệp Thiên Dật cười.
Diệp Thiên Dật tỏ ý, mẹ nó! Nếu ông đây là mà chính mình, người phụ nữ mà ngươi đang ôm kia, ta cho ngươi 30 phút, có tin là ngươi bị cắm sừng ngay bây giờ không?
Bọn họ đều là cùng cha khác mẹ nên chẳng có chút tình cảm nào với nhau cả, thậm chí còn muốn giết lẫn nhau.
“Tam ca, nếu ngươi không nói ta còn tưởng là có chó sủa bậy đấy.” Diệp Thiên Dật nhoẻn miệng cười.
Tên Lý Toàn Đản đó mặt rất sốc!
Tứ hoàng tử tại sao bỗng nhiên lại trở nên có khí phách như vậy? Lại dám chế nhạo Tam hoàng tử như vậy sao? Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tứ hoàng tử cư xử như vậy.
Diệp Thiên Dật biểu thị, ông đây bây giờ không phải Diệp Thiên Dật, ngươi có thể giết ta ngay tại chỗ được không?
“Ngươi!!”
Lôi Minh Hạo cũng ngây người ra, đây có phải là tứ đệ của hắn không? Bình thường mỗi khi gặp bọn họ thì tứ đệ đều giống như chuột thấy mèo cơ mà? Chỉ biết chút giận lên đám thuộc hạ, hôm nay lại dám chửi xéo hắn sao?
“Tốt lắm, tốt lắm!”
Lôi Minh Hạo nói liên tục 2 lần, sau đó ôm người phụ nữ đó bỏ đi rồi nói: “Để rồi xem tứ đệ sẽ mất mặt trước mọi người như thế nào.”
“Ngu xuẩn.”
Diệp Thiên Dật mỉm cười.
Lôi Minh Hạo nghe thế thì hơi loạng choạng.
Không được ra tay, đây là lúc tranh giành ngôi vị Đế vương, không được manh động sẽ làm xấu đi thanh danh của mình.
“Tứ hoàng tử, Tam hoàng tử tuy không lợi hại bằng Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử, nhưng hắn cũng không phải là yếu…” Lý Toàn Đản nhanh chóng nhắc nhở.
“Câm miệng đi, ta không cho phép thì ngươi đừng có nói.”
“Vâng! Vâng!”
Bộp---
Diệp Thiên Dật tát hắn một phát.
“Không phải ta nói ngươi câm miệng lại rồi sao?”
Lý Toàn Đản nuốt nước bọt ôm lấy mặt.
Đệch! Cảm giác này thật tuyệt, chẳng trách từ xưa đến nay có bao nhiêu tên bạo chúa, quả là thật sảng khoái!
“Tứ đệ.”
Lại một tên hoàng tử nữa tay ôm một cô gái xinh đẹp bước tới.
Là Nhị hoàng tử của Đế quốc Lôi Lăng, Lôi Thiên Thành!
Người này trông có vẻ tao nhã, lịch sự, nhưng Diệp Thiên Dật lại cảm thấy người này có chút gì đó mặt người dạ thú, nhất là khi Diệp Thiên Dật nhìn vào người phụ nữ mà hắn đang ôm thì thấy lộ ra một chút vết bầm tím, ánh mắt của nàng cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
“Nhị ca, chào buổi tối.” Diệp Thiên Dật mỉm cười.
Vốn Diệp Thiên Dật biết hắn vì theo lời giới thiệu của Lý Toàn Đản thì Nhị Hoàng tử là một người hiền lành, nhã nhặn.
“Dạ, mời nhị ca đi trước.”
Sau đó Lôi Thiên Thành bỏ đi.
“Vợ của ta đâu? Hả? Người phụ nữ của ta đâu?”
Diệp Thiên Dật trở nên khó chịu.
Mẹ nó! Các hoàng tử khác đều ôm hoàng tử phi tới, hoàng tử của hắn đâu?
“Dạ… Tứ hoàng tử, người không dẫn theo, trong số ba mươi vị hoàng tử phi của người thì người đều không dẫn ai theo…”
“Đume! Tại sao ngươi không nhắc ông?”
Diệp Thiên Dật đang ghen tị!
Súc vật! Ba mươi bà vợ! Đume!
Như vậy thì có thể sống tốt mà chẳng cần phải cố gắng gì.
“Cái này… Tứ hoàng tử, vậy người có cần tiểu nhân gọi tới đây không?”
“Gọi!”
“Gọi vị hoàng tử phi nào đây ạ?”
Diệp Thiên Dật cũng không biết là có những ai.
“Người xinh đẹp nhất, người mà ta thích nhất, ngươi tự biết chứ?”
Lý Toàn Đản ngượng ngùng.
“Cái này…..Tứ hoàng tử điện hạ….”
“Đệch! Ông đây thích ai mà ngươi cũng không biết!”
Diệp Thiên Dật tát hắn một phát.