Chương 466: Phun sương màu hồng nhạt
Có điều quả thật trong nháy mắt đó Diệp Thiên Dật nghĩ tới có cần diệt khẩu hay không! Vì một khi chuyện này bại lộ thì quá nguy hiểm.
Công chúa liếc mắt nhìn Chu Tử Tuyết.
"Chị Tuyết ơi, làm sao bây giờ?"
Nàng luống cuống.
Trói đế vương lại, nàng... nàng dù có là công chúa cũng phải chết.
Đó chính là tội ám sát đế vương! Bất kể nàng có phải công chúa hay không! Tứ hoàng tử này tàn nhẫn như vậy, nàng có thể...
"Hay là diệt khẩu."
Chu Tử Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật: ???
"Hả..." Chu Tử Tuyết nhìn về phía Diệp Thiên Dật, hỏi: "Tứ hoàng tử, những chuyện này đều là hiểu lầm, ngài có thể tha thứ cho chúng ta không?"
Diệp Thiên Dật nói: "Tha thứ, chắc chắn tha thứ."
"Được."
Sau đó Chu Tử Tuyết đang chuẩn bị cởi trói cho Diệp Thiên Dật.
"Không được, chị Tuyết không thể cởi trói, ngộ nhỡ hắn chỉ là nói miệng thôi thì sao?"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Ta thật sự tha thứ cho các ngươi mà, đều là người một nhà, nào có cái gì mà trách hay không, đúng không nào."
Diệp Thiên Dật khó chịu thật sự.
Hắn thật sự tha thứ mà!
Sau đó Lôi Vũ m nhìn Diệp Thiên Dật, nói: "Tứ hoàng huynh ngay cả thuộc hạ đi theo bản thân mấy năm đều có thể không chút do dự mà giết chết, với chúng ta cái loại gọi là người thân mà thậm chí cũng căn bản không thân thuộc này đương nhiên sẽ không nương tay!"
"Vậy thì chỉ có thể giết thôi!"
Xoạt ——
Chu Tử Tuyết lần nữa cầm ra bội kiếm của nàng.
Diệp Thiên Dật: "..."
"Không đúng không đúng, ta quả thật giết chết thuộc hạ, thế nhưng không phải ta vẫn cứu tiểu thiếp của ta sao?"
"Vì lý do an toàn chỉ có thể giết ngươi! Thật xin lỗi!"
Lôi Vũ m nhìn Diệp Thiên Dật nói một câu.
Diệp Thiên Dật: ???
"Con mịa nhà ngươi!"
Lôi Vũ m: ???
Nàng đờ đẫn nhìn Diệp Thiên Dật.
Mắng nàng?
Nàng không nhịn được nhất là người khác mắng nàng những lời này! Địa vị của mẹ nàng trong lòng nàng quá cao! Vẫn luôn là một sự tiếc nuối, vẫn luôn là niềm tin của nàng!
"Tự tìm chết!"
Lôi Vũ m trực tiếp đâm tới Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật: "..."
Tại sao hắn chỉ có thuộc tính thời gian, sai lại không có thuộc tính không gian chứ!
"Chờ đã!"
Chu Tử Tuyết ngăn cản nàng lại.
"Buông ra, ta muốn giết hắn!"
Chu Tử Tuyết nói: "Vốn dĩ chính là phán đoán sai lầm của chúng ta, không có lý do gì để giết hắn."
Quả thật nàng đã nảy sinh sát ý, vì không thể khẳng định được Tứ hoàng tử này rốt cuộc liệu có thả các nàng đi hay không, nhưng nếu thật sự giết hắn lại không hay cho lắm! Bởi vì ban đầu là các nàng làm sai, giết hắn chỉ là vì bảo toàn mạng sống, nhưng cũng đại diện cho các nàng đã đúng.
Lôi Vũ m cắn răng!!
"Aaa!"
Nàng phát điên tại chỗ mất!
Diệp Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Tứ hoàng tử điện hạ, thật sự rất xin lỗi, hết thảy đều là hiểu lầm, hy vọng ngài có thể tha thứ cho chúng ta."
Chu Tử Tuyết đầy áy náy nói.
"Trước tiên thả ta ra đã."
Diệp Thiên Dật nhẫn nhịn tức giận nói.
"Vậy Tứ hoàng tử điện hạ có thể đừng trách chúng ta được không?"
Nói thật, Diệp Thiên Dật rất giận! Suýt chút nữa đã bị giết rồi!
Chu Tử Tuyết này còn tạm, xem như nàng khá lý trí, chỉ có điều, nàng vừa rồi cũng đã nảy sinh sát ý với mình!
Cái này Diệp Thiên Dật có thể nhịn được không?
Mịa!
"Trước tiên hãy thả ta ra đã."
Diệp Thiên Dật nói.
Chân mày Chu Tử Tuyết cau lại.
Nhìn hắn hình như thái độ cũng không khá lắm, ước chừng mình và công chúa sợ rằng không sống được rồi...
Quả thật đã mạo phạm rồi.
Ngay tại lúc này, Diệp Thiên Dật thừa dịp các nàng một người phát điên, một người đang do dự một vài thứ, các nàng đều phân tâm. Sau đó trên tay Diệp Thiên Dật bốc lên ngọn lửa thiêu đứt sợi dây thừng!
"Mịa nó chứ! Ta đã bực lắm rồi đấy!"
Xì xì xì ——
Diệp Thiên Dật đổi lấy phun sương màu hồng phun vào trên mặt hai người.
Nói thật, Diệp Thiên Dật cũng không muốn giết các nàng, thứ nhất bởi vì giữa bọn họ cũng chưa làm gì quá đáng đến mức khiến mình nhẫn tâm giết các nàng, thứ hai, cũng là không đành lòng thôi. Các nàng cũng chẳng phải là người xấu.
Thế nhưng hắn rất tức giận!
Vốn dĩ chỉ là muốn trêu chọc cô công chúa nóng nảy và Chu Tử Tuyết này một chút. Đương nhiên, có thể chiếm tiện nghi được thì cứ chiếm, thực sự chiếm không được thì quên đi!
Thế nhưng vừa rồi các nàng vậy mà lại nảy sinh sát ý đối với mình!
Điều này thì Diệp Thiên Dật thật sự không nhịn được rồi! Tuy rằng hắn có thể hiểu được tại sao các nàng nảy sinh sát ý, thế nhưng việc hiểu và việc Diệp Thiên Dật nhịn được hay không lại là hai chuyện khác nhau.
Được! Vậy thì ta cũng không thèm nể nang gì nữa!
Lôi Vũ m không ngừng lau mặt, Chu Tử Tuyết cũng lau sương trên mặt đi.
Trong vô thức cảm thấy đúng là không ổn!
Diệp Thiên Dật hừ lạnh một tiếng: "Ta nói các ngươi đúng thật là thú vị, ban đầu tốt đẹp chuyện gì cũng không có. Cái gì nên nói thì nói, không nói ta cho các ngươi đi, vừa rồi còn muốn giết chết ta!"
Sau đó các nàng nhìn Diệp Thiên Dật.
"Tứ hoàng tử, ta xin lỗi ngài."
Chu Tử Tuyết mau nói.
"Ừm, ta tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi."
Sau đó Diệp Thiên Dật nói: "Nhưng có tiếp nhận hay không không liên quan gì đến việc tiếp theo ta có làm gì ngươi hay không!"
Chớp mắt tiếp theo, hai cô gái cảm thấy thân thể nóng hầm hập. Một loại cảm giác không cách nào hình dung được tự nhiên sinh ra. Thân thể bắt đầu xuất hiện khác thường, ý thức bắt đầu hỗn loạn lên.
"Nóng quá... Thật khó chịu."
Bất kể là cô công chúa nóng nảy hay Chu Tử Tuyết đều bắt đầu thở dốc.
Diệp Thiên Dật ngồi bên mép giường.
Phun sương màu hồng nhạt này cũng thật là lợi hại!