Chương 7: Định mệnh! Vô tình!
Dịch: Nhóm Cỏ Dại
-
Diệp Thiên Dật ở bên ngoài cảm thấy sau lưng có một cỗ nội lực cường đại, cả người thực sự rất hoảng sợ.
Nhưng đó là cách duy nhất để hắn ta có thể phản kháng lại, mặc dù quả thực là vô liêm sỉ và cặn bã nhưng điều đó không quan trọng, dù sao hắn ta cũng là một tên cặn bã.
Hắn chỉ là tên phế vật ở Trúc Khí cảnh ngũ giai, Trúc Khí cảnh ngũ giai có khái niệm là gì? Đơn giản mà nói, thực lực mạnh hơn người thường không ít, dù sao cũng là người tập võ, không phải người thường có thể so sánh được, nhưng Diệp Thiên Dật quanh năm suốt tháng chỉ biết theo đuổi phụ nữ, thật sự không nhất định có thể đánh lại được một cao thủ trong những người bình thường.
Mà Trần Siêu Vân kia chính là cao thủ Minh Giới cảnh, cảnh giới lớn thứ hai, giữa hai giai lực lượng đã chênh lệch như ngày với đêm rồi, chứ đừng nói chi là cảnh giới lớn, cú đấm của hắn đủ mạnh để có thể dễ dàng giết chết một con sư tử hung tợn, huống chi là Diệp Thiên Dật.
Hây --
Diệp Thiên Dật phản ứng rất nhanh, bởi vì hắn biết một người đàn ông bình thường gặp phải chuyện như vậy thì việc nổi trận lôi đình cũng là chuyện bình thường, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, lách người sang một bên, né được nắm đấm của Trần Siêu Vân.
"Dừng tay! Nếu như ngươi còn dám tiếp tục động thủ với Diệp Thiên Dật, đừng trách ta động thủ với ngươi!"
Cô gái đang đứng trước mặt Diệp Thiên Dật hét vào mặt Trần Siêu Vân, sau đó tung ra một cỗ lực lượng đẩy Trần Siêu Vân ra xa.
Diệp Thiên Dật: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Những người chạy ra cũng chết lặng.
CMN chứ? Đẹp trai thực sự có thể làm bất cứ điều gì hắn ta muốn? Nhưng ngươi cũng không thể như thế này chứ?
Diệp Thiên Dật cũng chết lặng, Mẹ nó chứ? Chị gì ơi, chị đừng làm thế này, em đây không chịu đâu.
"Ngươi! Tiểu tử thối!"
Trần Siêu Vân tích tụ ngọn lửa trên tay phải lại, vẻ mặt cương nghị.
"Đi chết đi!"
Hắn tức giận đến mức không còn nghĩ đến hậu quả, hiện tại muốn nổ ngọn lửa đã tích tụ này lên trên người bọn họ, bất kể là ra sao, như vậy mới khiến hắn hả giận được!
Hắn ta không hề thích người phụ nữ này, cô ta chỉ là công cụ để đùa giỡn mà thôi, nhưng đó lại là chuyện khác, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể nuốt trôi được cơn giận này?
"Khoan đã."
Diệp Thiên Dật nói vào lúc này.
"Muốn kéo dài thời gian sao?"
Trần Siêu Vân nghiến răng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Dật.
"Không, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi không sợ sẽ nổ tung cả nơi này nếu tùy ý phóng hỏa sao?"
Diệp Thiên Dật nói.
"Ngươi đang tự đi tìm cái chết đấy!"
Trần Siêu Vân giận dữ gầm lên, rồi lại lao về phía Diệp Thiên Dật.
"Này, Trần Siêu Vân đã bị chọc giận rồi, hắn ta lại còn cố ý chọc tức hắn thêm. Đây không phải là đang tìm cái chết sao? Nếu tên đó bị chọc tức, hắn có thể làm được mọi việc đấy."
"Ừ, nhất là đối với những việc mất mặt này, lần trước ta nghe nói có một người phụ nữ đi quá trớn, hắn đã trực tiếp chặt đầu nàng ta, sau đó chắc chắn là rất hối hận, nhưng lúc ấy hắn quá xúc động nên mới bị ma xui quỷ khiến như thế."
"Chết đi cũng tốt ấy chứ, thành Thánh Thiên Thủy của chúng ta cũng ít đi một tên cặn bã, khoảng cách giữa hai người quá lớn, thật là may mắn cho Diệp Thiên Dật khi né được một lần, với tốc độ này, thực lực này, hắn tuyệt đối không thể trốn cũng không chống đỡ được."
"..."
Họa Thủy dựa vào tường và quan sát cảnh tượng trước mắt.
Dù ngươi có tự tin đến đâu, ngươi có thể làm gì khi đối mặt với sức mạnh to lớn trước mặt cơ chứ?
Diệp Thiên Dật chỉ đứng đó thậm chí không lùi bước, nhìn Trần Siêu Vân đang vội vàng chạy tới, sau đó lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó duỗi ra ba ngón tay.
"Ba hai một."
Sau ba giây, Diệp Thiên Dật búng tay.
Lách cách
Rầm --
Trần Siêu Vân đang ở cách đó khoảng ba bốn mét, quần của hắn nổ tung một cú thật lớn, cả người hắn ta ngã xuống đất một cách thê thảm.
Tất cả mọi người: "..."
Mọi người đều chết lặng.
Và tất cả những người đàn ông theo phản ứng bản năng hít một hơi, và siết chặt chân của họ.
Thực sự bị phá thủng sao?
Đúng vậy, chính là cái thẻ treo này phát nổ, về phần có phát nổ hay không, Diệp Thiên Dật cũng không biết, dù sao thì cũng sẽ không dễ chịu.
Không có cách nào, hắn không thể đánh thắng được, chỉ có thể làm như vậy.
"Này, ta đã nói nếu ngươi nghịch lửa, chuyện gì sẽ xảy ra nào? Hảo tâm nhắc nhở ngươi mà lại không tin, trách ta sao?"
Diệp Thiên Dật rút ra hai điếu thuốc ném lên chiếc quần của Trần Siêu Vân đang kêu la thảm thiết kia.
Bùm--
Sau đó cả người Trần Siêu Vân nhảy dựng cả lên.
Ô mẹ ơi?
Diệp Thiên Dật cũng sửng sốt.
Lần nổ thứ hai?
Bang bang bang --
Sau đó, nó nổ vang như pháo nổ, mỗi lần phát ra tiếng là thân thể tên Trần Siêu Vân đang nằm trên mặt đất kia lại nảy mình co giật, tần số giống hệt như nhịp điệu nổ bùm bùm, buồn cười nhưng cũng đáng thương.
Tất cả mọi người:? ? ?
Định mệnh, vô tình!