Chương 16. Viện trưởng Phù Sư viện Lâm Đạo Văn
“Sắc Vi tỷ tỷ thực xin lỗi, hại ngươi bị mắng!” An Khả Hân xin lỗi.
Huyết Sắc Vi lắc đầu: “Việc này không thể trách ngươi, kỳ thật ta đã sớm nhìn ra Lâm Bắc Phàm sẽ không tiếp nhận lời mời của ta, chỉ là ta không cam lòng tưởng thử một lần, kết quả vẫn là như thế.”
“Sắc Vi tỷ tỷ, vì cái gì vừa rồi ngươi không nói mấy lời dễ nghe, tạm thời lừa hắn vào đội trước?” An Khả Hân hỏi.
Huyết Sắc Vi nghiêm mặt: “Ta là kỵ sĩ, quy tắc của kỵ sĩ yêu cầu ta phải trung dũng thành thật, không thể nói láo!”
Trong lòng An Khả Hân tràn ngập kính nể, chính là Sắc Vi tỷ tỷ như vậy mới có được nhân cách mị lực to lớn, mới có thể chinh phục nhiều người vì nàng cống hiến như vậy. Cũng chính vì thế, mới làm nàng mất mạng sớm như vậy.
An Khả Hân âm thầm quyết định, về sau nhất định phải thay đổi vận mệnh của Sắc Vi tỷ tỷ.
Mà tên hỗn đản Lâm Bắc Phàm này, để hắn đi tìm chết đi!
An Khả Hân thầm hừ.
Huyết Sắc Vi mời An Khả Hân gia nhập tiểu đội Hồng Anh Thương của nàng, đương nhiên An Khả Hân đáp ứng.
Một bên khác, sau khi uống xong một chầu rượu, Lâm Bắc Phàm trằn trọc đi tới thư viện học viện, trả lại sách đã mượn, sau đó lại mượn thêm hai cuốn, về đến nhà tiếp tục tìm hiểu.
Sau đó tới 12 giờ đêm, hắn lại đến Thanh Bạch Nhân Gia ăn cơm.
Cuộc sống cứ thế trôi qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Huyết Sắc Vi và An Khả Hân không tiếp tục đến quấy rầy hắn, cuộc sống của Lâm Bắc Phàm khôi phục bình tĩnh.
Mà ba ngày này cũng là thời gian Lâm Bắc Phàm đạt được thu hoạch lớn nhất.
Hắn đã xem hết những cuốn sách về linh phù trong thư viện, nguyên thần mượn Thiên Đạo cảm ngộ, học xong tổng cộng 1000 loại phù văn, nghiễm nhiên trở thành một đại sư phù văn.
Lâm Bắc Phàm dám khẳng định, toàn bộ học viện thậm chí là toàn bộ Giang Nam khu, không ai hiểu nhiều phù văn hơn hắn.
Cho dù là viện trưởng Phù Sư viện cũng vậy, bởi bọn họ không có hiệu suất học tập như hắn.
Cường độ thân thể hắn cũng được đẩy đến cửu giai đỉnh phong, thực lực cường đại không thể địch nổi!
Có thể dùng tay đón đỡ vũ khí cửu giai trở xuống mà không thương tổn mảy may.
Một thân khí huyết hưng thịnh, gân cốt tề minh, hổ báo lôi âm, một quyền đánh ra ít nhất 2 vạn cân cự lực!
Là gấp đôi luyện thể giả cùng cấp!
Vật lộn với yêu thú đồng cấp hoàn toàn không phải nói chơi!
“Ai có thể nghĩ đến, chỉ một phù sư hệ phụ trợ nho nhỏ như ta lại có được cường độ thân thể cường đại hơn cả luyện thể giả hệ chiến đấu?” Lâm Bắc Phàm cười cười, sau đó thu hồi nắm đấm trước mặt.
Ở phía trước hắn, có một khối kim cương dày nửa mét bị hắn một quyền đánh xuyên qua.
Còn có linh phù trên người hắn đã vượt quá năm vạn tấm!
Trong đó cửu giai linh phù nhiều tới hai vạn!
Mỗi một tấm linh phù đều có uy lực có thể uy hiếp cao thủ Siêu Phàm cảnh!
Kích nổ toàn bộ, có thể ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh cửu giai cũng phải quỳ!
Lâm Bắc Phàm cảm giác, ở thế giới nguy hiểm vô cùng này, rốt cuộc bản thân mình cũng đủ khả năng tự bảo vệ bản thân!
“Nên đi gặp lão sư, ta nghĩ hẳn hiện tại trong lòng hắn đã xếp cho ta tội danh bất hiếu!” Nhớ tới lão nhân đầu tóc bù xù, râu cũng rối bời kia, Lâm Bắc Phàm bật cười.
Đột nhiên, đôi mắt Lâm Bắc Phàm bị một đôi tay ôn nhu che lại.
“Phàm ca, đoán xem ta là ai?” Giọng nói có chút kỳ quái, rõ ràng đã có gắng biến đổi.
Lâm Bắc Phàm cười cười, vươn tay kéo người từ đằng sau tới trước mặt, sau đó dùng tay làm đầu tóc đối phương rối bù lên, cười nói: “Còn cần đoán sao? Muội đã gọi ta là Phàm ca, ngốc nghếch!”
“Ai da! Phàm ca, ca không được sờ đầu ta nữa!” Lâm Vi Vi trừng mắt căm tức nhìn Lâm Bắc Phàm.
Mỗi lần vừa gặp mặt đã sờ đầu nàng, coi nàng như một đứa trẻ.
“Biết biết, về sau ta không sờ nữa!” Lâm Bắc Phàm không tim không phổi hứa hẹn, tay vẫn không thu hồi như cũ.
“Hừ!” Lâm Vi Vi hờn dỗi.
“Ồ? Thực lực của muội lại mạnh hơn rồi?” Ánh mắt Lâm Bắc Phàm cay độc.
“Hừ hừ, lúc chấp hành nhiệm vụ, không cẩn thận đã đột phá, hiện tại muội đã là đại cao thủ thất giai!” Lâm Vi Vi đắc ý vô cùng.
Đây chính là chênh lệch giữa người với người.
Lâm Vi Vi còn nhỏ hơn hắn đã là tiểu cao thủ thất giai.
Mà hắn, trước khi chưa xuyên qua còn đang phải phấn đấu vì trở thành tứ giai, thiếu chút nữa đã bị đá ra khỏi học viện.
“Quá giỏi! Về sau phải nhờ muội tới bảo vệ Phàm ca!” Tay của Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa không cầm được mà xoa đầu nàng.
“Ừm!” Lâm Vi Vi nghiêm túc gật đầu.
Sở dĩ nàng lựa chọn trở thành một võ giả, chính là vì bảo vệ Phàm ca ca của nàng, còn có bảo vệ gia gia của chính mình.
Đây là hai thân nhân duy nhất của nàng, nàng không muốn lại mất đi bất cứ ai trong số hai người bọn họ.
Lâm Vi Vi đột nhiên nghiêm trang: “Phàm ca, vừa rồi lúc ta về nhà gia gia đã oán giận, nói: "Lâu như vậy rồi còn không thấy tên tiểu tử kia trở về thăm ta, đúng là tên không có lương tâm, đáng ra lúc trước ta không nên nhận nó về nuôi". Khanh khách…”
Lâm Vi Vi không bắt chước nổi nữa, bật cười.
“Ca đang chuẩn bị đi đây, muội chờ ca vài phút, để ca chuẩn bị một chút đồ vật rồi đi!”
“Thứ gì?”
“Một món đồ có thể làm gia gia nguôi giận!”
Mười phút sau, Lâm Bắc Phàm tay không bước ra cửa, đi theo Lâm Vi Vi tới một khu biệt thự tương đối xa hoa.
Người ở nơi này đều là các lão sư của học viện, trước đây Lâm Bắc Phàm từng ở nơi này rất nhiều năm, nhưng đến 16 tuổi, sau khi có năng lực sinh tồn, hắn lập tức dọn ra ngoài ở.
Quen cửa quen nẻo đi vào một gian biệt thự trong đó, đẩy cửa ra bước vào.
“Lão đầu tử, ta tới thăm ngươi!” Lâm Bắc Phàm đã cảm ứng được có một lão đầu đang nhìn trộm, vì thế lớn tiếng kêu.
“Ngươi gọi ai là lão đầu tử? Ngươi phải gọi ta là gia gia, đúng là đồ không biết lớn nhỏ!” Một lão đầu tử tóc tai rối bù từ trên lầu đi xuống, phùng mang trợn mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lão đầu tử quần áo bất chỉnh trước mắt này chính là gia gia Lâm Vi Vi, viện trưởng Phù Sư viện, người đã đưa hắn từ thế giới bên ngoài tới đây, một tay nuôi lớn, trưởng bối Lâm Đạo Văn.
“Đã biết, đều đã gọi nhiều năm, đổi sang cách gọi khác quá lạ lẫm!” Lâm Bắc Phàm thờ ơ nói.
Lão nhân tức giận đến thật muốn đánh chết tên hỗn đản này.
“Phàm ca, ca nói chuyện với gia gia, muội đi làm bữa tối trước.” Lâm Vi Vi bỏ lại Lâm Bắc Phàm, sau đó chạy tới phòng bếp làm thức ăn. May mắn cái nhà này còn có Lâm Vi Vi, bằng không khẳng định sẽ biến thành hỏng bét.
“Nghe nói tiểu tử ngươi đã trở thành phù sư tứ giai? Còn dùng linh phù của chính mình đánh bại thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân?” Lão nhân từng bước một đi xuống, mặt vô biểu tình nói.
Nhưng Lâm Bắc Phàm biết, kỳ thật trong lòng hắn ta vui vẻ muốn hỏng rồi.
Trở thành tứ giai phù sư là một kinh hỉ nhỏ, đánh bại thiên tài kiếm đạo La Thiên Quân mới là kinh hỉ lớn.
“Đây đều là việc nhỏ, không đáng nhắc tới!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, thản nhiên nói.
Hiện tại hắn ít nhất cũng là cửu giai phù sư, đồng thời còn là luyện thể giả cửu giai đỉnh phong, toàn lực ứng phó, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng phải quỳ, cho nên chút thành tựu này thật không đáng nhắc tới.
Hắn hồn nhiên không biết giọng điệu này tràn ngập khí tức trang bức.