Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo (Dịch)

Chương 23. Vi Vi, buổi tối 11:30 đến tìm ta!

Chương 23. Vi Vi, buổi tối 11:30 đến tìm ta!


Lúc này, một giọng nói thanh thúy quen thuộc truyền tới.
"Phàm ca, trong lúc tu luyện ta nghe nói ngươi đánh nhau với Morgan, hiện tại ca sao rồi? Có bị thương không?" Lâm Vi Vi chạy tới, mặt đầy lo lắng hỏi.
"Yên tâm, hiện tại ta rất khỏe! Người này cũng dễ đối phó hệt như La Thiên Quân, ta không chỉ tiêu diệt hắn ta, còn giành được rất nhiều thứ tốt." Vừa nghĩ tới những gì thu hoạch được, Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười nhẹ.
La Thiên Quân: "..."
Ta chỉ tới xem kịch, vậy mà nằm không cũng trúng đạn?
"Ca không sao là tốt rồi, ta lo cho ngươi muốn chết!" Hai tay Lâm Vi Vi ôm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Nhìn thấy một màn này, trái tim La Thiên Quân lại quặn đau.
"Nữ thần của ta, ngươi... Sớm biết như vậy ta đã không tới!" La Thiên Quân mặt đầy bi thương, lắc đầu rời đi.
Lâm Bắc Phàm sờ đầu tiểu ny tử, cảm giác vô cùng có xúc cảm.
"Ca lại sờ đầu ta!" Lâm Vi Vi trợn mắt nhìn.
"Vi Vi, ta có chuyện muốn nhờ muội!" Lâm Bắc Phàm trịnh trọng nói.
"Chuyện gì, Phàm ca cứ nói đi, muội nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành!" Mặt Lâm Vi Vi tràn đầy kiên định.
Lâm Bắc Phàm kề sát bên tai Lâm Vi Vi, nhỏ giọng nói: "Vi Vi, 11:30 tối nay, muội tới nhà ta, tốt nhất không nên để người khác biết."
11:30 đêm nay?
Tới nhà Phàm ca?
Không nên để cho người khác biết?
Mặt Lâm Vi Vi đỏ lên, ngượng ngùng không thôi.
Chẳng lẽ Phàm ca muốn...
Làm sao bây giờ?
Ta nên đáp ứng không?
Đáp ứng không?
Vẫn là đáp ứng?
"Vi Vi, có đồng ý hay không, muội trả lời một câu đi!" Lâm Bắc Phàm vỗ đầu Lâm Vi Vi.
"Phàm ca, chuyện này, ca nói sao muội có thể không biết xấu hổ mà đáp ứng? Mặc dù muội nguyện ý... Nhưng muội không phải nữ nhân tùy tiện!" Cái đầu nhỏ của Lâm Vi Vi đã cúi thấp tới sắp chạm ngực, hai tay cũng không biết nên đặt nơi đâu.
Mặc dù muội nguyện ý, nhưng cũng không thể nói ra miệng!
Người ta là nữ hài tử, rất mắc cỡ đó!
"Loại chuyện này vốn là ngươi tình ta nguyện, có gì phải ngượng ngùng? Lại nói chẳng lẽ ca còn hố muội hay sao?" Lâm Bắc Phàm ngơ ngác.
"Phàm ca, ca thật xấu, thật không hiểu tâm tư nữ hài tử!" Lâm Vi Vi thẹn quá hóa giận, đẩy Lâm Bắc Phàm một cái, sau đó chạy đi.
"Này, muội còn chưa trả lời ta có tới hay không đâu!" Lâm Bắc Phàm vẫy tay.
Lâm Vi Vi càng chạy nhanh hơn.
Không có kịch hay để nhìn, mọi người cũng giải tán.
"Sắc Vi tỷ tỷ, ngươi nhìn ra được gì không?" An Khả Hân buồn bực nói.
Nàng nhìn từ đầu tới đuôi, ánh mắt đều không nháy lấy một cái, ngoại trừ nhìn ra Lâm Bắc Phàm là một kẻ vô sỉ thì không thu hoạch được gì khác.
"Nhìn thấu một vài chuyện."
"Cái gì?"
Huyết Sắc Vi cười nói: "Lâm Bắc Phàm có ý thức chiến đấu vô cùng giỏi, sách lược chiến đấu vô cùng chính xác. Trong toàn bộ trận chiến, hắn có thể hoàn mỹ vận dụng linh phù trong tay, có thể căn cứ tình huống mà tùy cơ ứng biến, sau đó thành công chiến thắng Morgan. Nếu hắn luyện võ, nhất định sẽ trở thành một võ giả cường đại. Đáng tiếc hắn lại là một phù sư..."
Huyết Sắc Vi thở dài, cảm thấy đáng tiếc thay Lâm Bắc Phàm.
Phù sư là hệ phụ trợ, không có linh phù đồng nghĩa với không còn sức chiến đấu gì, ước thúc quá lớn.
Nó cũng chú định hắn không cách nào trở thành cường giả.
Trừ phi hắn thay đổi, một lần nữa tu luyện hệ khác.
Chỉ có điều hiện tại hắn đã 18, muốn chuyển hẳn sang một chức nghiệp khác, khó khăn chồng chất khó khăn, thành tựu cuối cùng cũng sẽ không quá lớn.
Cho nên, nàng rất lấy làm đáng tiếc thay cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm thu chiến lợi phẩm, trở về nhà mình, tiếp tục ngày tháng trạch nam.
Đầu tiên hắn cầm quyển bút ký của phù sư thần bí kia lên, tất cả phù văn ghi trên đó Lâm Bắc Phàm chỉ liếc mắt đã coi thường bỏ qua, bởi những phù văn này hắn đều biết, hơn nữa còn có thể họa càng hoàn mỹ hơn.
Ngay sau đó, hắn từ từ xé bỏ lớp vỏ bọc ngoài, tường kép lộ ra, xuất hiện phù văn mới.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên, vô cùng sung sướng nhìn.
Bởi những phù văn này đều là phù văn Siêu Phàm cảnh, khi Lâm Bắc Phàm dẫn tinh thần lực vào, lập tức bị một luồng tinh thần lực rất mạnh phản công, may mà nguyên thần của hắn mạnh mẽ mới không bị thương.
Tuyệt đối là phù văn Siêu Phàm cảnh!
"Thật đúng mộng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ khước tại đăng hỏa lan xan xử (1)!" Lâm Bắc Phàm rất kinh hỉ, hắn vốn định tìm phù văn Siêu Phàm Cảnh từ chỗ lão đầu tử, kết quả Morgan đã đưa tới trước mặt hắn.
(1) Câu trích trong bài thơ Thanh Ngọc Án -Nguyên Tịch, tạm dịch: Tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, người đang đứng ngay nơi lửa đèn tàn.
"Quyển bút ký này hẳn do một vị phù sư Siêu Phàm cảnh viết, không biết vì sao hắn ta lại phải ngụy trang, cuối cùng qua tay nhiều người chuyển đến chỗ ta. Xem tinh thần lực trên phù văn này, hoàn toàn không thua kém lão đầu tử."
Hắn gấp gáp bắt đầu lĩnh ngộ linh phù phía trên.
Nguyên thần câu thông với trời cao, mượn thiên địa tiến hành cảm ngộ.
Cuối cùng hắn phát hiện, không hổ là phù văn Siêu Phàm Cảnh, khó lĩnh ngộ hơn những phù văn trước đây rất nhiều, yêu cầu về tỉ lệ vận toán cũng tăng lên rất cao, hắn mất xấp xỉ 10 phút mới lĩnh ngộ được một phù văn trong đó.
Cùng lúc đó, Vô Tự Thiên Thư trong cơ thể mở ra trang giấy thứ mười, tách phù văn Siêu Phàm cảnh kia thành 10 phù văn căn bản, rồi khắc lên trên.
"Phù văn Siêu Phàm cảnh, càng nhiều hơn chính là một loại tổ hợp của các phù văn cơ sở. Vô Tự Thiên Thư tầng thứ nhất chỉ ghi chép phù văn cơ sở, cũng là đạo lý căn bản nhất trong thiên địa." Lâm Bắc Phàm hiểu ra.
Lâm Bắc Phàm tính toán một chút, phát hiện quyển bút ký này ghi lại tổng cộng chừng 100 loại phù văn Siêu Phàm cảnh.
Nói cách khác, quyển bút ký này cung cấp cho hắn hơn 1000 đạo đạo lý.
"Chỉ riêng quyển bút ký này đã đủ sánh với một thư viện!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ vô cùng, đối với quyển bút ký này cũng yêu thích không buông tay.
Vì vậy trong thời gian kế tiếp, hắn hoàn toàn tĩnh tâm tiến hành cảm ngộ.
Mất sáu tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng lĩnh ngộ hơn ba mươi đạo Siêu Phàm linh phù, lấy được 300 đơn vị nguyên lý, lại đề thăng thực lực thêm một bước.
"Đáng tiếc không có da yêu thú, nếu không ta đã có thể thử chế tạo Siêu Phàm linh phù." Lâm Bắc Phàm bày tỏ tiếc nuối.
Đến lúc đó, chắc chắn thực lực của hắn sẽ bạo tăng theo cấp số nhân.
Đạt tới trình độ vô địch Siêu Phàm cảnh.
Đáng tiếc, thực lực của yêu thú quá mạnh mẽ, bình thường, cho dù mấy người cùng cảnh giới hợp lại cũng không cách nào đánh bại, cho nên tài liệu liên quan tới bọn chúng cũng rất hiếm. Hơn nữa, toàn thân bọn chúng đều là bảo bối, quá trân quý, có công dụng vô cùng lớn, rất ít được lưu truyền trên thị trường, vì vậy Lâm Bắc Phàm muốn mua da thú cũng không thể.
"Xem ra sau này ta chỉ có thể tự mình ra tay."
Ngay tại lúc này, cửa nhà bị người mở ra, Lâm Vi Vi ngượng ngùng đi vào.
"Phàm ca, muội tới!"
Lúc này, rõ ràng Lâm Vi Vi có trang điểm qua.
Ba nghìn sợi tóc rũ xuống, trên mặt có thoa một ít phấn nền, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ nhạt. Thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều, lại thêm một tia thành thục quyến rũ, Lâm Bắc Phàm vừa thấy đã không cách nào dời mắt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất