Chương 29. Vườn trường dậy sóng!
Chỉ thấy trên menu rốt cục cũng có thêm hai món.
Một món là bánh bao hấp, một món khác là sữa đậu nành, tất cả đều là món ăn kèm với bữa sáng.
"Có giới hạn số lượng không?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Giới hạn!" Bạch Thanh Thanh đáp.
"Ta biết ngay!" Lâm Bắc Phàm cầm bánh bao hấp lên đưa vào mồm.
Hoàn toàn giữ được tiêu chuẩn như trước đây, bánh bao hấp ăn rất ngon, nước sốt rất ngọt, miệng đầy ắp hương, vừa ăn đã không dừng được. Lâm Bắc Phàm còn cảm giác được nguyên khí trong cơ thể được tăng cường một phần.
Đây cũng là một món ngon có công hiệu đặc biệt.
Còn có sữa đậu nành, Lâm Bắc Phàm uống một ngụm, cảm giác đầu óc vốn mê man lập tức thanh tỉnh.
"Sữa đậu nành có hiệu quả khôi phục tinh thần lực, còn có tác dụng khôi phục tổn thương trên mặt tinh thần."
"Ừm." Bạch Thanh Thanh gật nhẹ đầu.
"Lão bản, ta đứng xếp hàng rất lâu rồi, sao còn chưa đến lượt chúng ta?"
"Đúng vậy! Tên tiểu bạch kiểm kia vừa đến ngươi đã mặc kệ chúng ta, cũng không thể vừa có tình lang liền quên khách hàng!"
"Đúng vậy đúng vậy, hắn chen ngang cũng thôi đi, nhưng ngươi cũng không thể mặc kệ chúng ta!"
"Chúng ta cũng là khách hàng có được không, chúng ta cũng trả tiền!"
...
Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ăn vui vẻ, những khách hàng cũ không hài lòng.
Bạch Thanh Thanh đỏ mặt, sau đó dữ dằn nói: "Đây là tiệm của ta, thức ăn của ta, ta thích cho ai ăn liền cho người đó ăn! Ta thích chào hỏi ai liền chào hỏi người đó, cần các ngươi quản sao? Nếu ai có ý kiến, lập tức rời đi, tiểu điếm không chiêu đãi!"
Bạch Thanh Thanh tức giận là rất kinh khủng, bởi vì trong tiệm này, nàng là lớn nhất, thực lực mạnh nhất.
Không người nào còn dám nói chuyện, từng tên đều nhu thuận hơn cả Husky.
Lâm Bắc Phàm giơ một chiếc bánh bao hấp lên khoe khoang với đám khách đang xếp hàng, sau đó hưởng thụ cắn một miếng, làm bắn ra một ngụm nước, mùi thơm nức mũi bay đến, đám khách hàng tức giận đến mức muốn đâm hắn hai đao.
Tên hỗn đản này quá khinh người!
Không xếp hàng còn chưa tính, hắn ăn đến sung sướng còn cố ý khoe khoang, thật đúng là tiện nhân!
Bạch Thanh Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, bật cười thành tiếng.
Khách nhân đang xếp hàng càng khó chịu hơn, đây là phân biệt đối xử.
Chẳng lẽ lão bản nương Bạch Thanh Thanh đối với hắn...
Có một ít người đã nát tâm.
Ta còn đang xếp hàng, đối phương đã thành khách quý.
Nhanh gọn ăn xong một lồng bánh bao hấp này, còn có sữa đậu nành, nhưng Lâm Bắc Phàm không hề cảm thấy no bụng, ngược lại càng muốn ăn hơn.
"Thật không cách nào châm chước sao? Ngươi xem quan hệ của hai chúng ta tốt như vậy..." Lâm Bắc Phàm điềm đạm đáng yêu nhìn nàng.
Bạch Thanh Thanh bật cười: "Chúng ta có thể có quan hệ gì? Không phải chỉ là ăn cơm chung ngồi cùng bàn sao?" Sau đó nàng lại nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Chẳng qua riêng ta có hai danh ngạch, có thể đưa một danh ngạch cho ngươi, như vậy ngươi có thể ăn hai phần."
"Cảm ơn!" Lâm Bắc Phàm lộ ra ý cười.
"Không cần khách khí, tiền vẫn phải trả!" Bạch Thanh Thanh cũng cười.
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Kiếm miếng cơm thôi, ta cũng chẳng còn cách nào khác!" Bạch Thanh Thanh xòe tay.
Quy định của Hệ thống Trù Thần này rất cứng nhắc, khi làm ăn, tiền phải trả một phần cũng không thể thiếu, nếu như thanh toán ít không chỉ đối phương bị kéo vào sổ đen, mình cũng bị nhận nghiêm phạt.
"Vậy cho ta thêm một phần nữa, còn thêm một phần cơm chiên trứng!" Nếu đã tới, Lâm Bắc Phàm muốn ăn no.
"Vừa sáng sớm đã ăn cơm chiên trứng có dầu mỡ quá không?" Bạch Thanh Thanh tức giận.
"Không sao, ta không quan tâm!"
"Ngươi không quan tâm, ta quan tâm!"
Cuối cùng, Bạch Thanh Thanh vẫn cầm một phần điểm tâm ra, sau đó đi vào làm cơm chiên trứng.
Lần này, Lâm Bắc Phàm ăn chậm rãi ung dung, tiếp tục tra tấn khách xếp hàng.
Nghiêng tai lắng nghe, bên cạnh có người đang nghị luận chuyện tối ngày hôm qua.
"Ngươi biết không, tối hôm qua có bốn thiên kiêu đến từ học viện khác bị đánh, vì vậy hiện tại toàn thành giới nghiêm!"
"Huynh đệ, tình huống cụ thế là thế nào? Ta biết ngươi tin tức linh thông, ngươi nói cho ta tỉ mỉ một chút!"
"Đêm qua, học viện chúng ta xuất hiện một hắc ý nhân bịt mặt, hắn tìm tới đám thiên kiêu lạc đàn để quyết đấu. Bốn vị thiên kiêu này theo thứ tự là Robert của Lai Nhân học viện, học đấu khí, là một kiếm sư, cửu giai ngự thú sư Triệu Đông Lai của Ngự Thú học viện, cửu giai ma pháp sư Ryan của Thiên Ân học viện, cửu giai luyện thể giả Từ Cường của Cổn Thạch học viện, bốn vị này đều là nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ tuổi, còn là thập cường của các học viện, thực lực phi phàm. Kết quả đụng phải người áo đen bịt mặt, ngươi đoán thế nào? Những người này chống đỡ không được hai chiêu đã bị hắc ý nhân bịt mặt đánh bại, thua thảm hại."
"Thảm cỡ nào? Nhanh nói cho chúng ta!"
"Nói Robert trước đi, kiếm của hắn ta bị gãy mất. Nghe nói thanh kiếm kia là hắn ta tìm rất nhiều vật liệu trân quý, sau đó lại nhờ một luyện khí đại sư chế tạo, có thể nói là vô cùng quý giá, xưng là thần binh lợi khí cũng không đủ, hắn ta vốn chuẩn bị dốc hết sở học trong trận Học Viện Tranh Bá. Kết quả, kiếm của hắn ta gãy mất, hao tổn phần lớn thực lực. Kiếm sư không có kiếm còn có thể gọi là kiếm sư sao?"
"Thật quá thê thảm!"
"Không có kiếm, thực lực của kiếm sư giảm mạnh!"
"Cho dù chế tạo lại một thanh kiếm, chỉ sợ cũng không bằng lúc đầu!"
"Tương đương với bị loại khỏi trận sớm!"
...
Lâm Bắc Phàm: "..."
Thì ra thanh kiếm rách kia, lại là một thanh thần binh lợi khí.
"Không chỉ có vậy. Không có kiếm, còn có thể tìm một thanh thay thế. Nhưng người không có chí tiến thủ thì xong rồi. Nghe nói sau khi trải qua trận chiến này, đạo tâm của Robert bị phá, hiện tại uể oải suy sụp, đã mất bản tâm dũng cảm tiến tới. Tối hôm qua sau khi trở về, hắn ta uống say mèm, hiện tại đồi phế không chịu nổi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Năng lực chịu đựng của hài tử này quá kém rồi, chẳng phải chỉ là đánh bại hắn ta thôi sao?
Chỉ như vậy đã không chịu nổi?
Đám người lại một mảnh than thở, tràn đầy tiếc hận.
"Ngự thú sư Triệu Đông Lai thì sao, hắn ta thế nào?"
"Hắn ta không thụ thương, chỉ có điều mấy con yêu thú hắn ta vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được đều bị hắc y nhân bịt mặt giết chết bắt đi. Không có yêu thú, ngươi nói ngự thú sư như hắn ta còn có thể làm được gì?"
"Ngự thú sư không có yêu thú, giống như lão hổ không có răng!"
"Triệu Đông Lai quá thảm rồi, hắn ta vốn không nên tới!"
"Thực lực vất vả lắm mới bồi dưỡng được cứ mất sạch như vậy!"
...
Lâm Bắc Phàm yên lặng uống sữa đậu nành, không nói lời nào.
Người kia thở dài thở ngắn: "Mà lại, đám yêu thú này hắn ta nuôi đã lâu, đương nhiên tình cảm cũng sâu nặng, tựa như con mình, kết quả hiện tại ngay cả thi thể cũng không còn... Nghe nói Triệu Đông Lai đã sụp đổ, đi tìm cái chết. Nếu không phải có người phát hiện dùng dây thừng trói hắn ta lại, chỉ sợ hiện tại hắn ta đã biến thành một bộ thi thể lạnh lẽo."
"Người một nhà chết không toàn thây, rất có thể còn bị người ta cho vào nồi hầm!"
"Đột nhiên thấy thương hắn!"
"Thảm kịch nhân gian!"
...
Lâm Bắc Phàm: "..."
Sức chịu đựng tâm lý của hài tử này cũng chẳng ra sao.
Dù sao yêu thú cũng chết rồi, cùng lắm thì lại bồi dưỡng một đám yêu thú khác, không phải được rồi sao?
Thế mà hắn ta lại coi yêu thú như người nhà, chẳng lẽ hắn ta quên ngàn ngàn vạn vạn nhân tộc đã chết như thế nào sao?
Cho nên hài tử này cần phải giáo huấn!
Càng nghĩ, Lâm Bắc Phàm càng yên tâm thoải mái, cảm giác mình thật vĩ đại.