Chương 33. Lấy một địch bảy!
"Tới tốt lắm!" Lâm Bắc Phàm thầm quát một tiếng.
Lâm Bắc Phàm cũng nắm chặt nắm đấm, hắn dự định cứng đối cứng, thử sức mạnh thân thể của mình một lần.
"Chọi cứng với ta, không biết tự lượng sức mình!" Giang Hạ cười lạnh trong lòng.
Nắm đấm của hắn ta được ma luyện ra từ việc chiến đấu với yêu thú, một kích tùy ý đã có hiệu quả khai sơn phá thạch, cho dù cao thủ cao hơn hắn ta một hai giai cũng không dám đón đỡ, đối phương thật sự muốn chết.
Khí kình mãnh liệt phát ra từ đầu quyền đang nắm chặt của hắn ta, thổi tới mặt người đau nhức.
Khẽ quát một tiếng: "Xem quyền!"
Lâm Bắc Phàm bất vi sở động, người hơi khom sau đó nhảy lên, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
"Tốc độ nhanh như vậy?" Giang Hạ chấn kinh.
Sau đó, hắn ta không chút do dự phóng đầu quyền tới.
Lâm Bắc Phàm cũng thế.
Hai thiết quyền đụng vào nhau.
"Ầm!"
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, một luồng khí lãng quét ngang bốn phương tám hướng, mấy tên học sinh vốn đang đứng bất động đều bị thổi bay.
Tác dụng lực cường đại khiến Lâm Bắc Phàm và Giang Hạ đều tự bay ngược về sau.
Một kích này có thể nói là không phân mạnh yếu.
Thế nhưng Giang Hạ biết, mình thua.
Bởi tay hắn ta có chút run rẩy, găng tay cũng rách ra.
Mà đối phương tay không tấc sắt, dưới tình huống không chuẩn bị nhiều đã có thể đánh hắn ta thành thế này.
Không nghĩ tới đối phương lại cường đại như vậy, tình huống trở nên nguy hiểm.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm có chút phấn khởi, rốt cục cũng có người có thể chịu được một chiêu của hắn, hơn nữa thoạt nhìn còn không có việc gì, không hổ là lão sư của Võ Đạo viện, thực lực thật mạnh.
Vừa rồi hắn mới dùng năm phần lực, hiện tại ít ra cũng có thể dùng tám phần.
"Tiếp chiêu!" Lâm Bắc Phàm hưng phấn kêu một tiếng, sau đó lại bay lên lần nữa.
"Thật là mạnh! Mạnh hơn lúc nãy!" Con ngươi Giang Hạ co rụt lại, lập tức bộc phát lực lượng toàn thân tiến hành chống lại.
Hai bóng đen nhanh chóng xuyên thẳng qua, sau đó chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau ầm ầm ầm.
Như hai cơn lốc màu đen thổi lên.
Lâm Bắc Phàm càng đánh càng hưng phấn, rốt cục hắn cũng tìm được một đối thủ để đánh cho tận hứng.
Đồng thời, năng lực thực chiến của hắn cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Giang Hạ lại có cảm giác càng đánh càng biệt khuất, kêu khổ không thôi.
Vừa bắt đầu hắn ta còn có thể đánh có qua có lại mấy chiêu, kết quả đến sau này, hắn ta chỉ có thể bị động đón nhận, hiện tại lại chỉ còn có bị đánh.
Dạ Ma trước mắt không phải đối thủ mạnh nhất hắn ta từng gặp, nhưng lại là đối thủ khó dây dưa nhất hắn ta từng gặp. Bởi vì thực lực của đối phương tuy mạnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn hắn ta một chút, còn không đến mức khiến hắn ta không có lực phản kháng.
Nhưng mà đối phương có thể học tập chiêu số trên người hắn ta, dùng nó để đối phó ngược hắn ta.
Đây mới là điều khiến người ta biệt khuất nhất.
Tiếp tục đánh tiếp, hắn ta thật sự sẽ thua.
Sau khi thua kết quả là gì, hắn ta cũng không biết, càng không muốn trải nghiệm.
Trong lòng có mấy phần sốt ruột, động tĩnh lớn như vậy, sao vẫn chưa có người nào phát hiện?
Chẳng lẽ nơi này đã bị hạ kết giới thật sao?
"Thoải mái!" Lâm Bắc Phàm đánh tới nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng, sau đó hắn dùng một chiêu Thần Long Bãi Vĩ đá bay Giang Hạ xuống đất, đánh ra một cái hố cực lớn.
"Khụ khụ..." Giang Hạ ho ra máu bò lên: "Dạ Ma, rốt cuộc ngươi là ai? Bằng thân thủ của ngươi, tuyệt đối không phải chít chít vô danh, sao ngươi lại làm chuyện ruồi bu như vậy? Ngươi đang làm suy yếu nội tình của nhân loại ngươi biết không?"
"Chỉ cần ngươi hối cải, theo ta trở về chủ động nhận sai, bằng vào thân thủ của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ bị trừng phạt nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục, về sau chỉ cần ngươi lập công là có thể bù lại, cần gì phải làm mấy chuyện tự hủy căn cơ của mình?"
Đánh, chắc chắn hắn ta không phải đối thủ, Giang Hạ chỉ có thể khổ sở khuyên nhủ, nếu có thể khuyên can Dạ Ma đúng là vạn sự đại cát.
Lâm Bắc Phàm bó tay, lại một người hiểu lầm ta sâu sắc.
Ta vốn không hề làm gì đám người này, chỉ cần mục sư ra tay chữa trị lập tức có thể nhảy nhót tưng bừng, kết quả tự bản thân mình không thể vượt qua còn trách ai?
Lâm Bắc Phàm từ trên cao nhìn xuống: "Chỉ bằng một tên phế vật như ngươi đã muốn thuyết phục ta?"
Giang Hạ tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng.
"Hắn ta không được, vậy chúng ta thì sao?"
Chỉ nghe thấy vài tiếng xoẹt xoẹt, từ bốn phía có sáu người bay tới.
Lâm Bắc Phàm giương mắt nhìn, đều là lão sư của Giang Nam học viện, trên thân mỗi người đều có khí thế cực kỳ cường đại, không một người nào yếu hơn Giang Hạ, hình thành vòng tròn vây hắn vào giữa.
"Ta rất nghi hoặc, sao các ngươi có thể tìm được tới?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Vừa rồi khi chúng ta muốn liên lạc với Giang lão sư, lại phát hiện không liên lạc được. Lại thử liên lạc với mấy vị đồng học khác, phát hiện cũng như thế, cho nên chúng ta biết đã xảy ra chuyện." Một vị lão sư nói.
"Thì ra là thế." Lâm Bắc Phàm gật nhẹ đầu.
Thông Tấn Phù là hai chiều, bên này không liên lạc được, khẳng định bên kia cũng không liên lạc được.
Loại chuyện này không cách nào phòng ngừa.
"Dạ Ma, lời của Giang lão sư vẫn hữu hiệu như cũ, ngươi chưa giết người, tội trên người ngươi vốn không nặng. Chỉ cần ngươi thành tâm ăn năn, quy thuận chúng ta, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ! Mỗi một cao thủ Siêu Phàm cảnh đều là tài nguyên quý giá của nhân loại, đều là lực lượng để nhân loại chúng ta chống cự yêu thú, chúng ta thật không muốn giết chết ngươi!"
Trong đó có một vị lão sư lớn tuổi nói.
Lâm Bắc Phàm biết hắn ta, hắn ta tên Vương Trường Hỉ, là phó viện trưởng của Tu Chân viện, một tu chân giả Siêu Phàm cảnh tam giai, cũng là một vị tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, thực lực vô cùng cường đại, cho dù vượt nhất giai chiến đấu cũng không thành vấn đề.
Nhưng Lâm Bắc Phàm tuyệt không sợ, hắn chuẩn bị rất nhiều hậu thủ, đánh không lại vẫn có thể trốn được.
"Được hay không, phải đánh một trận mới biết được!"
"Tốt! Chư vị lão sư, chúng ta hợp tác bắt người này lại!" Tay Vương Trường Hỉ chỉ Lâm Bắc Phàm.
"Vâng, Vương viện trưởng!"
Lâm Bắc Phàm sẽ không ngồi yên chờ chết, hắn quyết định giải quyết người yếu nhất trước, giảm bớt áp lực.
Thế là, hắn vèo một tiếng từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trên người Giang Hạ, trực tiếp giẫm hắn ta ngất đi.
Giang Hạ đáng thương, vốn cho rằng các lão sư đều tới, hắn ta có thể kê cao gối không lo âu, không ngờ kết quả vẫn phải chịu tội.
"Thật can đảm!" Sáu vị lão sư chung quanh thấy vậy, vừa thẹn vừa giận.
Vương Trường Hỉ còn triệu hoán pháp bảo của mình, một thanh phi kiếm linh khí bức người bắn thẳng về phía Lâm Bắc Phàm, hắn ta muốn đánh lén một chiêu.
Lâm Bắc Phàm cầm Giang Hạ lên xem như tấm mộc.
Rơi vào đường cùng, Vương Trường Hỉ chỉ có thể thu hồi phi kiếm, nói: "Cứu Giang lão sư về trước!"
Bốn vị lão sư lập tức xông vào giữa sân, còn hai người khác ở trên không trung áp trận.
Lâm Bắc Phàm quyết định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nếu tiếp tục ở lại đây, đối phương nhiều thêm một người là bản thân mình lại nhiều thêm một phần bất lợi.
Lâm Bắc Phàm bốc lên khí thế, phù văn lấp lánh quanh thân, trong nháy mắt đã biến ra 40 con Lôi Long dữ tợn.
Mỗi một con Lôi Long đều tương đương với cửu giai linh phù, còn là linh phù hoàn mỹ, uy lực gấp 10 lần cùng giai trở lên, mỗi một con Lôi Long đều có thể uy hiếp cao thủ Siêu Phàm.
Khi 40 con Lôi Long bay tứ tung ra ngoài, mỗi người phải đối mặt với 10 con, nguy hiểm tăng lên nhiều.
"Không được!"
"Nguy hiểm, mau lui lại!"
...
Bốn vị lão sư đang xông tới lộ ra ánh mắt kinh hãi, toàn lực ngăn cản, mở phòng ngự tối đa, nhưng tất cả đều bị đánh tới bay ngược trở về.
Bọn họ hộc máu ngẩng đầu, nhìn nhau kinh hãi!