Chương 37. Đỉnh cấp đại yêu phá giới đến, mắt thấy thảm kịch, Lâm Vi Vi biến thân!
Nhất là tiếng gầm này, nàng rất quen thuộc, nó là của một đỉnh cấp đại yêu.
Lúc con đại yêu này phá giới ra ngoài, hệt như một quả núi nhỏ, phun ra một đạo lam hỏa quỷ dị, chỉ chốc lát đã tiêu diệt tất cả mọi thứ trong chu vi mười dặm.
Lúc đó có tất cả mười lão sư cùng hợp sức tiêu diệt, nhưng nó không bị ảnh hưởng mảy may. Nếu không phải cuối cùng viện trưởng chạy đến kịp, sợ là con đại yêu này đã phá hết cả học viện.
Nhưng không phải con đỉnh cấp đại yêu này ra ngoài cuối cùng sao? Sao bây giờ nó đã ra ngoài trước hạn?
Hơn nữa hình như tiếng gầm của nó có gì đó không đúng, nghe rất thê thảm...
Tất cả người trong học viện đều nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một vết nứt không gian, hiện tốc độ nứt ra rất nhanh.
Rồi tiếp đó, một con yêu thú nanh vuốt đầy máu xuyên qua lỗ hổng.
Riêng vuốt của nó đã lớn hơn ba tòa nhà.
Sắc mặt mọi người đại biến.
"Yêu quái đến! Mọi người chạy mau!"
"Vuốt yêu lớn vậy, nhất định là một đỉnh cấp đại yêu!"
"Quá khủng khiếp!"
...
Học viện loạn cả lên, tất cả học viên vội vã chạy ra ngoài.
Các lão sư lập tức xông đến giữ trật tự, hét to: "Tất cả học sinh mau rời khỏi đây! Đến hết khu bên kia của học viện, yêu quái sắp phá phong mà ra, tất cả đi nhanh!"
Nói xong, bọn họ bay vùn vụt đến chỗ vết nứt.
Giữa đám người đang trốn chạy có một người đẹp hồn nhiên yêu kiều, chính là Lâm Vi Vi.
Thấy vết nứt xuất hiện, sắc mặt nàng đại biến: "Không hay rồi, Tiểu Phàm ca đang ở đó! Ta phải đi cứu hắn!"
Nàng định vọt đến đó.
"Đồng học, ngươi định làm gì? Bên đó nguy hiểm lắm, ngươi không nên qua!"
Một người ngăn nàng lại.
"Bên kia có Tiểu Phàm ca của ta, ta phải đi!" Lâm Vi Vi kiên định nói: "Mau tránh ra, nếu không ta giết ngươi!"
Người nọ bị ánh mắt của nàng dọa sợ, vội vã buông tay ra.
Lâm Vi Vi lập tức lao vụt qua đó.
"Đừng đi, ngươi sẽ không toàn mạng!"
Nhưng Lâm Vi Vi đã biến khỏi tầm mắt mọi người.
Lúc này đã có trên trăm lão sư xuất hiện cạnh vết nứt, bắt đầu công kích, còn thử vá vết nứt lại, nhưng không có tác dụng gì.
Trái lại, đại yêu cao cấp bị công kích lại càng đau đớn, giận dữ hơn.
"Grào…" Lại một tiếng gầm vang dội.
Từ chỗ vết nứt, tiếng gầm này khiến hồn phách người kinh hoảng, đám lão sư hơi yếu một chút đều bị tiếng gầm này đẩy ngã trên đất, đầu như muốn nổ tung.
"Nhanh mời viện trưởng đến! Chỉ có viện trưởng mới có thể đối phó đỉnh cấp đại yêu!" Vương Trường Hỉ lớn tiếng nói.
"Viện trưởng không có ở đây, mai mới về được!" Một người khác trả lời.
"Đáng giận!" Vương Trường Hỉ giận dữ.
Tiếng rống ban nãy gần như đánh nứt cả Kim Đan trong cơ thể hắn ta.
Thấy bóng dáng kinh khủng trong khe nứt đối diện, trong lòng hắn ta nhiều thêm một chút tuyệt vọng, không lẽ thật không cách nào đối phó với đại yêu này sao?
Ngay lúc này, lỗ hổng lại vang lên những tiếc rắc rắc rắc, nó lại vỡ thêm một mảng lớn.
Cuối cùng vuốt của đại yêu cũng vồ đến, một đòn giậm thẳng xuống nhà của Lâm Bắc Phàm.
Ban nãy chính tên ở trong căn nhà này đã ném ra một đống thứ khiến mặt nó nổ tung, bị hỏng hoàn toàn. Hiện tại không tìm được hung thủ, nó chỉ có thể đạp nhà trước cho hả giận.
Lâm Chi Ốc của Lâm Bắc Phàm rất yếu ớt, mới bị đạp một cước đã nát bấy, đến ngói cũng không còn nguyên vẹn.
Lâm Vi Vi mới đuổi đến vừa lúc thấy cảnh này, sợ hãi thét lên: "Không!!!"
Ngực nàng như trúng một mũi tên, cả người không đứng vững, bèn vụt đến không chút do dự: "Tiểu Phàm ca, ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể bỏ Vi Vi..."
Sắc mặt mấy lão sư chung quanh đều biến đổi.
"Sao ở đây còn một học sinh?"
"Ngươi đến đây làm gì, không phải càng loạn thêm sao?"
"Hình như là tôn nữ của Lâm Đạo Văn..."
"Quan tâm nhiều vậy làm gì. Giết con yêu quái này quan trọng hơn!"
"Lâm lão đầu, thật xin lỗi!"
...
Ở một nơi khác, vừa đi tìm tiếp viện vừa dùng nguyên thần quan sát chiến trường, mặt Lâm Bắc Phàm tái nhợt, hắn lập tức quay đầu lại hướng cũ, lòng nóng như lửa đốt: "Nha đầu này sao lại ngốc như vậy! Chưa hiểu gì đã lao lên, nhỡ ngươi chết thì ta và lão đầu tử phải làm thế nào?"
Lâm Bắc Phàm chạy đến đó với tốc độ nhanh nhất.
Tiếc là ban nãy hắn chạy quá nhanh quá xa, bây giờ muốn trở về lại tốn rất nhiều thời gian.
Khiến hắn hận không thể mọc thêm hai chân nữa.
Ở chiến trường, vết nứt không gian ngày một lớn hơn, cuối cùng đầu đỉnh cấp đại yêu cũng xuất hiện, khắp đầu đầy máu tươi dữ tợn kinh khủng, con mắt còn lại tràn ngập khí tức hung hãn.
Thấy con kiến hôi không biết lượng sức đang chạy về phía nó, ngửi được chút khí tức quen thuộc trên người nàng, hận ý trong lòng đỉnh cấp đại yêu bốc lên ngùn ngụt. Nó giơ vuốt thú lên, đạp mạnh xuống.
"Không!!!" Lúc này đến lượt Lâm Bắc Phàm sợ hãi.
Thấy bóng mờ trên đầu ngày càng lớn, Lâm Vi Vi đột ngột dừng lại, hai mắt ngây thơ sáng ngời ngập tràn thù hận: "Ngươi là hung thủ giết Tiểu Phàm ca, ta phải giết ngươi để trả thù!"
"A…" Lâm Vi Vi hét to, trên người đột ngột tỏa ra thất thải quang mang.
Một luồng khí thế khủng khiếp ngút trời tản ra từ thân thể nàng.
Dưới hào quang này, dáng vẻ Lâm Vi Vi thay đổi.
Đầu tiên là cơ thể nàng nhanh chóng cao lên, vốn chỉ cao chừng một mét sáu mấy, nay đã tăng nhanh lên đến một mét chín.
Khuôn mặt nàng cũng trưởng thành, gò má hóp lại, nhưng càng trắng hơn.
Một phù văn màu bạc thần bí xuất hiện trên trán nàng, cả con ngươi nàng cũng biến thành màu trắng bạc.
Cả mái tóc đen trên đầu cũng biến thành màu xám bạc thần bí, sau đó nhanh chóng dài ra, dài hơn cả cơ thể, vũ động trên không trung.
Khí thế của nàng ngày càng mạnh hơn, nhanh chóng đột phá bước vào Siêu Phàm cảnh giới, trở thành Siêu Phàm cảnh giới nhất giai.
Sau đó nàng lại tiếp tục đột phá.
Siêu Phàm nhị giai!
Siêu Phàm tam giai!
Siêu Phàm tứ giai!
Mãi đến Siêu Phàm ngũ giai mới ngừng.
Khí thế này còn mạnh hơn tất cả lão sư có mặt ở đây.
Ai ai cũng kinh hãi.
"Sao đột nhiên lại mạnh như thế?"
"Chẳng lẽ do bị kích thích?"
"Chắc chắn trên người nàng có thể chất cường đại nào đó!"
...
Ngay lúc này, vuốt đỉnh cấp đại yêu đạp xuống.
Vương Trường Hỉ biến sắc: "Mau cứu Lâm Vi Vi! Nàng là thiên tài cao cấp của Nhân tộc, không thể chết được!"
"Không cần, tự ta đánh!" Một giọng nữ lạnh nhạt vang lên bên tai mọi người.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Lâm Vi Vi đã thoát khỏi vuốt yêu, bay lơ lửng trên đầu họ, nhìn đỉnh cấp đại yêu bằng đôi mắt lạnh lùng, lại rút kiếm của mình ra.
"Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt!"