Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo (Dịch)

Chương 41. Tiên tri? Ta thấy hẳn là trùng sinh giả!

Chương 41. Tiên tri? Ta thấy hẳn là trùng sinh giả!


Chỉ một lúc, Lâm Bắc Phàm đã trở lại, nhìn thấy gương mặt An Khả Hân phình lên, đang bận ăn gì đó.
Phần đồ ăn của nàng đã mất đi một nửa.
"Ăn nhanh như vậy, ngươi là heo sao." Lâm Bắc Phàm tức giận nói.
"Lâm Bắc Phàm ngươi tới nhanh, mấy món này ăn ngon cực!" Quai hàm An Khả Hân phình lên, ngay cả nói cũng không rõ.
"Đương nhiên ta biết." Lâm Bắc Phàm cũng bắt đầu ăn.
An Khả Hân ăn xong trước, sau đó nhìn Lâm Bắc Phàm ăn từng miếng, mùi thơm mê người xông vào mũi, nhớ tới sự hưởng thụ vừa rồi, nàng không nhịn được lại cảm thấy đói bụng, chảy nước miếng nhìn đồ ăn của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm không thèm nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, vẫn chậm rãi ăn từng miếng như cũ.
Rõ ràng chỉ cần ăn một miếng là xong, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn cứ phải chia ra làm hai lần. Rõ ràng hắn có thể ực một ngụm là hết canh, thế nhưng hắn lại cứ thích múc từng thìa, nhấp từng ngụm, khiến người nhìn phải nóng lòng.
"Chắc chắn là hắn đang cố ý, tên hỗn đản này!" Trong lòng An Khả Hân mắng lên.
"Lâm Bắc Phàm, cảm ơn ngươi đã chiêu đãi, ta có việc đi trước, tạm biệt!" An Khả Hân đứng lên chào.
"Chớ vội đi, ta còn việc muốn hỏi ngươi."
"Vậy ngươi hỏi đi." An Khả Hân đã có chuẩn bị tâm lý.
"Chờ ta ăn xong lại hỏi."
An Khả Hân: "..."
"Vậy ngươi ăn nhanh lên!"
"Món ngon phải chậm rãi hưởng dụng, không thể gấp!"
An Khả Hân: "..."
Chắc chắn gia hỏa này đang cố ý!
Rốt cục, dưới sự chờ đợi như dày vò của An Khả Hân, rốt cục Lâm Bắc Phàm cũng ăn hết đồ ăn.
Tìm một tờ giấy lau lau miệng, sau đó hắn nhìn An Khả Hân, nói: "Hẳn ngươi cũng muốn biết ta hỏi vấn đề gì chứ?"
"Biết." An Khả Hân gật nhẹ đầu.
"Vậy ngươi nói đi, ta tin tưởng chắc chắn ngươi đã có chuẩn bị trước."
"Kỳ thật, ngươi có thể gọi ta là nhà tiên tri." An Khả Hân chững chạc đàng hoàng nói.
"Tiên tri?" Lâm Bắc Phàm cổ quái nhìn nàng.
"Không sai!" An Khả Hân chăm chú gật đầu.
Tiên tri là thân phận nàng chuẩn bị sẵn để thu được sự tín nhiệm của mọi người, tiện cho việc mưu cầu lợi ích của mình trong tương lai.
Trong học viện này, thế lực nào đáng để nàng đầu tư nhất?
Đương nhiên là tứ đại thanh niên cao thủ nhanh chóng quật khởi sau này.
Trong đó, Thái Âm Ma Nữ Lâm Vi Vi có quan hệ nhập nhằng với Lâm Bắc Phàm, Vô Địch Thần Hào là bằng hữu của Lâm Bắc Phàm, Mỹ Diễm Trù Nương là bằng hữu của Lâm Bắc Phàm, cho nên nàng muốn dựa vào Lâm Bắc Phàm để thành lập quan hệ với ba người khác.
Nhưng trong mắt người khác nàng chỉ là một luyện đan sư nhỏ, sao có thể được bọn họ coi trọng?
Chỉ có thân phận tiên tri mới có thể khiến nàng có chỗ đứng trong đoàn thể này.
Nàng lâm vào hồi ức, nói: "Ta có năng lực dự báo tương lai. Từ nhỏ, ta đã có thể mơ thấy rất nhiều việc ly kỳ cổ quái. Lúc đầu ta tưởng ta nằm mơ, lại không nghĩ tới về sau rất nhiều chuyện đã ứng nghiệm. Mấy ngày trước, vào ban đêm, ta lại nằm mơ, mơ thấy trong học viện xuất hiện một vết nứt không gian cực lớn, vết nứt không gian kia vừa lúc nằm ngay trên bầu trời nhà ngươi. Trong vết nứt không gian có rất nhiều yêu thú, bọn hắn chuẩn bị thông qua vết nứt không gian tới nơi này, học viện chúng ta đứng trước nguy cơ to lớn..."
"Sao ngươi không báo chuyện này cho học viện?"
An Khả Hân lắc đầu, nói: "Chuyện khó tin như thế sao bọn họ có thể tin tưởng?"
"Vậy vì sao ngươi lại nói cho ta?"
"Ta cũng không nói cho ngươi biết, ta chỉ bảo ngươi cẩn thận, bởi ta không muốn ngươi chết, dù sao chúng ta cũng có thể tính là bằng hữu." An Khả Hân nói lý do bản thân đã chuẩn bị từ trước ra.
Vì để không lộ sơ hở, nàng còn đứng trước gương diễn luyện nhiều lần.
Chẳng lẽ là bởi vì yêu?
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ lung tung, nhớ tới hành động của nữ nhân này trong khoảng thời gian gần đây, nàng thường xuyên tiếp cận bằng hữu của hắn, sau đó lại len lén đến xem hắn, Lâm Bắc Phàm càng ngày càng xác nhận ý nghĩ này.
Lâm Bắc Phàm đắc chí.
Không còn cách nào khác, người lớn lên có mị lực, dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Dù cho đã trốn trong phòng, cũng không thể che giấu phong hoa cái thế và dung nhan anh tuấn của mình.
"Sau đó còn gì nữa không?" Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp.
"Sau đó... Sau đó ta thấy một đạo ngân quang vạch phá bầu trời, đánh bại yêu thú. Hiện tại ta biết đạo ngân quang kia chính là của muội muội ngươi Lâm Vi Vi, hẳn nàng đã thức tỉnh thể chất đặc thù nào đó." An Khả Hân nói một cách chắc chắn.
Đời trước, nàng đã nghe về truyền thuyết của Thái Âm Ma Nữ tới phát chán, kết hợp với sự thật hiện tại, vừa vặn có thể che lấp.
"Còn có cái khác không?" Lâm Bắc Phàm tiếp tục truy vấn.
"Cái khác..." An Khả Hân nghiêng đầu, giống như lâm vào suy tư: "Cái khác hình như không có, ta chỉ thấy được như vậy thôi, mỗi lần nằm mơ đều không thể nào nhìn thấy toàn bộ."
"Thì ra là vậy." Lâm Bắc Phàm nhìn An Khả Hân, ánh mắt cổ quái.
Lâm Bắc Phàm nghĩ nghĩ, hỏi: "Hiện tại ta còn một vấn đề, muốn trưng cầu ý kiến của vị tiên tri là ngươi."
"Ngươi cứ hỏi trước đi, chưa chắc ta có thể trả lời." An Khả Hân có điểm chột dạ, phòng ngừa trước.
"Theo ta biết, trong vết nứt không gian kia thật sự có hơn vạn con yêu thú, nhưng khiến mọi người ngạc nhiên là, trước khi vết nứt không gian mở ra, bọn nó đã sớm chết. Chuyện này rất ly kỳ, ta muốn biết bọn nó chết như thế nào."
Bọn nó chết thế nào sao ta biết?
Đời trước vốn không xuất hiện chuyện như vậy?
Chính ta cũng đang không hiểu rõ đây!
Trong lòng An Khả Hân phát điên, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định nói: "Ta cũng không biết, bởi những gì ta nhìn thấy chỉ là đoạn ngắn đứt quãng, chỉ có thể thông qua những đoạn ngắn này để tiến hành suy luận."
An Khả Hân biết bản thân nói nhiều sai nhiều, hôm nay nàng đã nói đủ nhiều, nói thêm gì nữa rất có thể sẽ để lộ nội tình.
Thế là nàng đứng lên: "Cám ơn ngươi khoản đãi, ta ăn no rồi, có việc đi trước, tạm biệt!"
"Đi thong thả, không tiễn!" Lâm Bắc Phàm phất phất tay.
Nhìn bóng hình xinh đẹp đi xa, khóe miệng Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười: "Tiên tri? Ta thấy hẳn là trùng sinh giả mới đúng!"
Lời giải thích của An Khả Hân nhìn như hợp tình hợp lý, nhưng kết hợp với một loạt hành vi của nàng gần đây sẽ phát hiện rất nhiều lỗ thủng.
Đầu tiên, điểm thứ nhất, vì cái gì nàng biết rõ tai nạn sắp tới nhưng không chạy đi xa, hết lần này tới lần khác muốn trốn ở nơi rất gần đó, chẳng lẽ nàng biết nơi này rất an toàn?
Chỗ thần kỳ của căn phòng này còn chưa được bày ra, sao nàng có thể biết được? Không thể cũng là nằm mơ, đúng không?
Mơ chỗ nào không mơ, hết lần này tới lần khác lại mơ tới nơi này?
Điểm thứ hai, vừa rồi khi nàng nhìn thấy mình đã kinh ngạc vô cùng, điểm ấy không thể giả, nàng cho rằng mình sẽ chết đi cứ vậy sao? Vẻn vẹn chỉ vì vết nứt không gian xuất hiện ở cửa nhà mình?
Điểm thứ ba, tựa hồ nàng vẫn luôn rất quan tâm tình trạng của Lâm Vi Vi, Kim Bất Hoán.
Hai người này ngoại trừ là đồng bọn của hắn, còn có một thân phận khác, đó chính là người có được ngón tay vàng.
Trong đó, Lâm Vi Vi có được thể chất đặc thù, một khi thức tỉnh sức chiến đấu sẽ tăng lên. Kim Bất Hoán có Thổ Hào hệ thống, chỉ cần dùng tiền là có thể biến cường.
Điểm này chẳng lẽ nàng nằm mơ mà biết?
Còn có một điều trọng yếu nhất, nguyên thần của Lâm Bắc Phàm đã điều tra An Khả Hân, phát hiện ngoại trừ linh hồn của nàng lớn mạnh hơn một chút, không còn bất kỳ điểm đặc biệt nào khác, cực kỳ không phù hợp với mảnh thời không này, cũng không phải kẻ ngoại lai.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào linh hồn mạnh mẽ mà nàng có thể đoán trước tương lai?
Hắn có nguyên thần cường đại như thế còn không nhìn thấy, sao nàng có thể nhìn thấy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất