Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo

Chương 896. Lâm Bắc Phàm mắng Thánh nhân

Chương 896. Lâm Bắc Phàm mắng Thánh nhân


Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Tâm tư Hạo Thiên thượng đế xoay chuyển, vội hỏi: "Lâm huynh có quan hệ gì với những Thánh Nhân kia?"
"Đám vương bát đản ngay cả lão thiên cũng không thu này, không ở im trong nhà ở Hồng Hoang của mình đi, tất cả đều chạy đến thế giới của ta! Chạy đến thì chạy đến thôi, thế mà lại còn cát cứ thế lực, phân cương truyền giáo ở đây, làm cho thế giới của ta chướng khí mù mịt, nếu không phải ta có mấy phần thực lực thì chỉ sợ đã chết trong tay bọn họ rồi!"
Lâm Bắc Phàm chửi ầm lên: "Đám Thánh Nhân vương bát đản này quả thực không xứng làm người! Cả ngày bày ra một bộ cao cao tại thượng, nhưng khi nhìn thấy chỗ tốt thì lại ra tay nhanh hơn bất cứ ai! Hơn nữa da mặt còn siêu dày, dù là cối xay đại đạo cũng không thể mài được tầng da mặt này của bọn họ! Thánh Nhân không chết đạo tặc không ngừng, tuyệt đối đang nói đám hỗn đản không biết xấu hổ bọn họ!"
Hạo Thiên thượng đế nghe mà tâm hoa nộ phóng, cùng chung mối thù.
Ngươi mắng quá đúng, Thánh Nhân bọn họ chính là một đám vương bát đản!
Cả ngày bày ra bộ mặt cao cao tại thượng, nhưng giật đồ lại giật nhanh nhất, tướng ăn là khó coi nhất!
Hơn nữa còn đòi phân quyền với hắn, cả ngày khoa tay múa chân!
Da mặt siêu dày, vô cùng không biết xấu hổ!
Ánh mắt Hạo Thiên thượng đế nhìn Lâm Bắc Phàm có thêm một tia đồng tình, cũng thêm một tia tán đồng, như nhìn người đồng mệnh tương liên, cũng bị Thánh Nhân đầu độc.
Hạo Thiên thượng đế rất muốn Lâm Bắc Phàm mắng Thánh Nhân thêm vài câu, hắn nghe vào mà trong lòng cũng thoải mái.
Bởi vì hắn không dám mắng, hắn mà mắng là chắc chắn Thánh Nhân sẽ tìm tới cửa.
Nhìn vị huynh đệ cùng chung chí hướng trước mắt này, hiếm khi nhắc nhở một câu: "Lâm huynh nói năng cẩn thận, chuyện của Thánh Nhân không nên vọng bàn, bọn họ sẽ nghe được, trở về sẽ tìm ngươi gây phiền phức ..."
"Không cần để ý đến bọn họ, bình thường ta cũng mắng bọn họ mấy lần, bọn họ đã che chắn ta rồi, nghe không thấy!" Lâm Bắc Phàm mãn bất tại hồ nói: "Ta không đối phó được bọn họ, nhưng có thể mắng bọn họ, trong lòng vẫn thống khoái!"
Ánh mắt Hạo Thiên thượng đế nhìn Lâm Bắc Phàm lập tức thay đổi.
Bình thường mắng mấy lần, thế mà đối phương lại không làm gì ngươi, chỉ mỗi che chắn thôi?
Xem ra địa vị của vị huynh đệ này không nhỏ.
Chí ít bối cảnh của hắn có thể khiến cho Thánh Nhân kiêng kị.
Bằng không Thánh Nhân sẽ không cho phép tiểu nhân chửi mắng bọn họ sau lưng.
Vị cộng chủ này nên kết thân!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm tiếp tục mắng to: "Khỏi cần phải nói, Nguyên Thủy thánh nhân kia tuy là Thánh Nhân cao quý lại tự cao tự đại dưới mắt không có một ai, quan tâm nhất tới thể diện nhưng cũng là người không có tiết tháo nhất, thường thường ỷ thế hiếp người, nhiều lần uy hiếp lên đầu ta, nếu như không phải sau lưng ta có người chống cho thì chỉ sợ bây giờ cũng không gặp được huynh đệ ngươi!"
Hạo Thiên thượng đế nghe vậy gật đầu, tràn đầy đồng cảm.
Người hắn phiền nhất cũng là Nguyên Thủy thánh nhân, khi đó hắn còn là một đồng tử, làm đạo đồng của Hồng Quân lão tổ, thân phận vô cùng tôn quý, nhưng tên Nguyên Thủy này vẫn xem thường hắn, coi hắn như không khí.
Dù cho bây giờ hắn đã trở thành Hạo Thiên thượng đế thì cũng vẫn bị Nguyên Thủy thánh nhân kêu đến hét đi, không biết phải nhịn tức bao nhiêu lần.
Tập tục của Thánh Nhân chính là bị hắn làm hỏng.
"Lão già Lão Tử kia nhìn như vô vi nhưng kỳ thực là một tên cáo già, đầy mình tính toán, thường câu kết với Nguyên Thủy thánh nhân làm việc xấu, hợp lại khi phụ người khác, quả thực quá vô sỉ!"
Hạo Thiên thượng đế lại lần nữa gật đầu, Lão Tử này hắn cũng chướng mắt.
Ngươi nói vô vi là vô vi hay sao, nhìn như vô vi kỳ thực lại giở trò nhiều nhất, thường hay dựa vào Thiên Đạo để khoa tay múa chân, sắp xếp thật nhiều đệ tử Nhân giáo vào trong Thiên Đình.
Đáng giận nhất là Lão Tử còn dám thả một Thái Thượng lão quân vào trong Thiên Đình của hắn làm đại gia.
Hại hắn đuổi cũng đuổi không xong, đánh cũng đánh không được, chỉ có thể cung cung kính kính hầu hạ, đặc biệt khó chịu.
"Trong số tam Thánh, chỉ có Thông Thiên giáo chủ là thoạt nhìn tương đối thuận mắt, đáng tiếc hắn quá coi trọng tình nghĩa, IQ không cao, thường hay xử trí theo cảm tính, kết quả đánh mất cả Tiệt giáo, bản thân cũng bị hạn chế, thật đáng buồn, đáng tiếc!"
Hạo Thiên thượng đế gật đầu, xét trong tam Thánh, hắn cũng nhìn Thông Thiên vừa mắt nhất.
Không vênh mặt hất hàm sai khiến như hai vị sư huynh kia, đối xử với hắn khá lịch sự.
Nhưng tất cả môn nhân trong môn hạ của Thông Thiên đều kế thừa bản tính của hắn, quá trọng tình cảm, kết thành đoàn hỗ trợ lẫn nhau trong Thiên Đình, đến giờ cũng không có mấy người nghe hắn, làm hắn mắng cũng không được đánh cũng không xong, dù sao luật pháp cũng không trách được tất cả.
Cho nên quản lý Thiên Đình khổng lồ vô cùng khó khăn.
"Còn có hai Thánh Nhân vô sỉ ở tây phương kia nữa, cả ngày đi khắp nơi khóc than kéo người, còn thường xuyên ỷ lớn hiếp nhỏ. Nguyên Thủy còn quan tâm đến mặt mũi, bọn họ lại hoàn toàn không quan tâm, cho đến giờ ta vẫn nghĩ mãi không rõ, sao trong số các Thánh Nhân lại xuất hiện hai kỳ hoa này chứ?"
Hạo Thiên thượng đế cũng nghĩ không thông, dạng người này sao có thể trở thành Thánh?
Đáng giận hơn là bọn họ thật sự quá vô sỉ.
Nhất là trong Tây Du lượng kiếp, vì để tạo thế cho Tây Du của bọn họ, vì để tạo thế cho Tôn Ngộ Không, thế mà bọn họ lại bảo hắn, đường đường là Hạo Thiên thượng đế trốn xuống gầm bàn cầu cứu Phật tổ.
Quả thực quá vô lý!
Hắn là Thiên Đình chi chủ, Hạo Thiên thượng đế, làm sao có thể làm ra loại chuyện này?
Ngay cả diễn kịch cũng không được!
May mà hắn chưa làm gì Ngọc Hoàng đại đế đã hiện thân giúp hắn ngăn cản tai họa, nếu không quả thật đã tức hộc máu.
Hạo Thiên thượng đế nhớ tới bọn họ là bắt đầu tức, quả thực tức muốn nổ lưỡi.
Cho nên trong số tất cả các Thánh Nhân, hắn chán ghét nhất là Nguyên Thủy và Lão Tử, chán ghét thứ hai là Tây Phương Nhị Thánh.
"Ghê tởm nhất là nữ nhân ác độc Nữ Oa nương nương kia!" Lâm Bắc Phàm nghiến răng, giọng nói run rẩy.
Hạo Thiên thượng đế kinh hãi, vội hỏi: "Nàng ... Thế nào?"
Trong ấn tượng của hắn, Nữ Oa nương nương không thành lập giáo phái, cả ngày chỉ ở trong cung điện của mình, căn bản không quản chuyện gì, vô cùng an phận thủ thường, là Thánh Nhân hắn thưởng thức nhất, nàng có thể làm chuyện gì?
"Nữ nhân này quá độc ác! Từ khi tới thế giới linh khí khôi phục, nàng liền đam mê đào bảo, ba ngày hai đầu kêu ta đưa chuyển phát nhanh, quả thực là vô lý!" Lâm Bắc Phàm thổ huyết kêu oan: "Ta đường đường là cộng chủ, không chỉ có thực lực cường đại mà còn có thân phận tôn quý, thế mà nàng lại để ta đưa chuyển phát nhanh cho nàng, đây là chuyện người có thể làm ra sao?"
"Chuyện này ..." Hạo Thiên thượng đế trầm tư, loại chuyện này không dễ bình luận.
Không biết vì sao, nghe những gì Lâm Bắc Phàm gặp phải, hắn đặc biệt muốn cười, thật sự rất buồn cười.
Đúng lúc này, giọng nói Nữ Oa nương nương vang lên trong lòng Lâm Bắc Phàm: "Lâm Bắc Phàm, ngươi lại mắng bản cung, rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Thái độ vô cùng nguy hiểm, mang theo một tia hùng hổ dọa người!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất