Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo

Chương 911. Long Bảo Bảo làm công trả nợ

Chương 911. Long Bảo Bảo làm công trả nợ


Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
Cứ thế qua không biết bao nhiêu trận, Long Bảo Bảo đã thua không biết bao nhiêu bàn mỹ thực.
Gấu trúc vô cùng phách lối, đứng lên bằng hai chân, giơ bảng hiệu rất lớn: Ta là vô địch!
BGM "Vô địch là tịch mịch cỡ nào được phát ra theo!
Long Bảo Bảo tức giận đến mức phồng cả người lên, tròn vo: "Ta còn muốn so với ngươi thêm một ván, ta không tin bảo bảo sẽ luôn thua! Quang Minh đại thần côn bên trên, chỉ cần ngươi cho ta thắng một ván, mỗi ngày ta sẽ ăn ít đi một đôi cánh gà!"
Tiểu phượng hoàng lo lắng đứng phía sau kéo hắn: "Chúng ta không thể chơi nữa, thua nữa chúng ta sẽ không có đồ ăn..."
"Tại sao lại không có?" Long Bảo Bảo quay đầu nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì chúng ta quỵt nợ!"
Hai mắt tiểu phượng hoàng sáng lên.
Bạch Thanh Thanh bỗng nhiên xuất hiện: "Ta nghe thấy!"
Hai manh vật bị dọa đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức cứu vãn.
Long Bảo Bảo bay đến bên tai Bạch Thanh Thanh nhỏ giọng nói: "Lão bản, ta không phải muốn quỵt nợ ngươi, ta chỉ quỵt tên sửu bát quái kia thôi!"
Tiểu phượng hoàng bên cạnh mạnh mẽ gật đầu: "Chúng ta sẽ không quỵt ngươi!"
Bạch Thanh Thanh gật đầu một cái: "Coi như hai người các ngươi còn có chút lương tâm!"
"Đúng đúng, chúng ta rất có lương tâm!" Hai manh vật vui vẻ gật đầu.
Bạch Thanh Thanh vươn tay, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà chủ nhân của gấu trúc là nam nhân của ta, ngươi nói ta nên giúp nàng hay là giúp các ngươi?"
Long Bảo Bảo, tiểu phượng hoàng: "..."
Bạch Thanh Thanh không chút do dự bán đứng bọn họ: "Gấu trúc, con rồng với phượng hoàng này muốn trốn nợ, ngươi có gì muốn nói không?"
Ánh mắt gấu trúc sắc bén, đôi mắt nhỏ phía sau cặp kính râm kia lóe lên quang mang thuộc về đại lão.
Gấu trúc mặt không thay đổi giơ bảng hiệu lên: Các ngươi muốn trốn nợ?
"Ta không phải... Ta không có... Đừng nói nhảm..." Hai manh vật cùng nhau lắc đầu, bị dọa đến mức nhao nhao lui lại.
Gấu trúc lại giơ bảng hiệu: Biết ta là ai không?
"Không biết!" Hau manh vật lại lần nữa lắc đầu, nhất quyết lùi lại.
Gấu trúc không biết từ đâu lấy ra một cái kính râm cực kỳ lớn, đeo lên gương mặt tròn vo, sau đó giơ bảng hiệu: Ta, gấu trúc, kính râm đại lão!
"Kính râm đại lão, nghĩa là sao?" Hai manh vật lắc đầu.
Gấu trúc giơ bảng hiệu: Ta là manh sủng của cộng chủ! Đắc tội ta, các ngươi xong đời rồi, các ngươi gây chuyện lớn rồi!
"Không muốn!" Hai manh vật run lẩy bẩy, trực giác cảm thấy ánh mắt giấu sau kính râm vô cùng tà ác.
Đúng lúc này, gấu trúc kính râm đại lão bị xách lên.
Kính râm gấu trúc đeo quá tối, thấy không rõ người trước mắt là ai, chỉ cảm thấy uy nghiêm của kính râm đại lão bị khiêu khích.
Nàng là ai?
Nàng là manh sủng của cộng chủ đó, thân thể được ngàn vạn sủng ái, ai dám làm như vậy với nàng?
Thật mất thể diện!
Gấu trúc tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Nàng giơ bảng hiệu thứ nhất lên: Loạn thần tặc tử từ đâu tới, phạm thượng, phải chịu hình gì?
Bảng hiệu thứ hai: Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi lấy được thân thể ta nhưng cũng không chiếm được lòng ta!
Bảng hiệu thứ ba: Hùng nhân tộc vĩnh viễn không làm nô!
Bảng hiệu thứ tư: Trừ khi bao ăn cùng bao ở!
...
Bạch Thanh Thanh xanh mặt.
Sao con gấu trúc này lại chuẩn bị nhiều bảng hiệu lung tung như vậy?
Trong đầu nàng cả ngày đang suy nghĩ cái gì?
Bạch Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Gấu trúc ngươi được lắm, gần đây nghe nói ngươi rất lộn xộn, ta còn không tin, bây giờ cuối cùng ta cũng trông thấy rồi! Lại dám tức giận với ta, có phải ăn gan hùm mật báo rồi không!"
Gấu trúc giật mình, không ổn, là nữ chủ nhân!
Hơn nữa còn là người hung ác nhất!
Gấu trúc hậm hực, tràn ngập dục vọng cầu giơ bảng hiệu lên: Ta có tim gấu, không có mật báo!
Bạch Thanh Thanh: "..."
"Ngươi cho rằng chỉ cần đeo kính râm thì là đại lão sao, cũng có khả năng là gấu trúc! Mau lấy kính râm xuống cho ta, bằng không ngươi biết tay!" Bạch Thanh Thanh tức giận.
Gấu trúc lập tức tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tròn ngây thơ chân thành.
Còn muốn bán manh, lừa gạt.
"Hôm nay ta phải trừng phạt ngươi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải làm việc trong cửa hàng của ta, giúp ta vận chuyển đồ ăn, chờ tới khi ngươi biết được sai lầm của bản thân, thay đổi triệt để ta mới thả ngươi về, chú ý, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, thiếu một khối thịt ta cho ngươi đẹp mặt!"
Gấu trúc nghe mà chóng mặt, đường đường là quốc bảo mà phải đi làm những chuyện này?
Lại còn chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, quá tra tấn!
Ta có thể là con gấu trúc sống khổ nhất!
Nàng giơ thẻ bài cầu khẩn: Đừng mà, nữ nhân tội gì phải làm khó gấu trúc!
"Ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô ích! Còn có các ngươi, đừng hòng trốn!"
Hai manh sủng đang chuẩn bị vụng trộm chuồn mất khựng lại.
Bạch Thanh Thanh cầm lấy bàn tính gõ lạch cạch lạch cạch, nói: "Nợ của các ngươi ta vẫn nhớ rõ, tổng cộng là 372 bữa, mỗi lần gấu trúc tới ăn ta đều sẽ ghi giấy cho các ngươi, nếu như 1 ngày chưa trả xong thì các ngươi đừng hòng tới chỗ ta ăn cơm!"
"Đừng mà, không cho ta ăn, để ta chết đi thôi!"
"Thần nói không thể tuyệt tình như vậy!"
"Ngươi nể tình chúng ta hoạt bát đáng yêu thế này, tạm tha cho chúng ta đi!"
...
Hau manh vật cầu xin tha thứ, đã hưởng qua đồ ăn của Thanh Bạch nhân gia, nếu như không thể ăn nữa quả thực sống không bằng chết.
Gấu trúc linh cơ khẽ động, giơ bảng hiệu: Các ngươi giúp ta làm công, một ngày tính một bữa cơm!
"Thật sao?" Mắt hai manh vật sáng rực lên.
Gấu trúc nghiêm túc gật đầu một cái.
"Có thể tính hai bữa hay không, chúng ta có hai người..." Long Bảo Bảo tội nghiệp nói.
Gấu trúc mạnh mẽ lắc đầu, không được!
"Thôi vậy cũng được, hai tiểu gia hỏa các ngươi ở lại làm công đi, 1 ngày tính một bữa cơm. Nhưng gấu trúc, cái gì nên làm ngươi vẫn phải đến làm, ngươi không trốn thoát được đâu!"
Gấu trúc ủ rũ cụp đầu, giơ bảng hiệu lên: Ta đã biết!
Sau đó ba manh vật làm việc ở Thanh Bạch nhân gia.
Chuyện bọn họ phải làm đều không phức tạp, chỉ hỗ trợ đưa đồ ăn, chờ người đi xong thì thu dọn bàn với bát đũa vân vân, vô cùng đơn giản.
Nhưng sau một ngày, ba manh vật đều vô cùng mệt mỏi.
Chủ yếu là mệt tâm.
Bởi vì nhiều mỹ thực qua tay bọn họ như vậy lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, thật thống khổ!
Ba manh sủng nằm sấp trên bàn, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc này Bạch Thanh Thanh đẩy một khối thịt nướng thật lớn đi ra, mùi thơm nức mũi bay đến.
"Lão bản, không phải các ngươi đóng cửa rồi sao, cái này là cho ai ăn?" Long Bảo Bảo nhìn thịt nướng chảy nước miếng.
Bạch Thanh Thanh khẽ mỉm cười: "Đương nhiên là cho các ngươi, thấy các ngươi vất vả nhẫn nhục chịu đựng như vậy, ta rất hài lòng, thưởng cho các ngươi một bữa tiệc lớn! Về sau tiếp tục cố gắng!"
"Đây là cho chúng ta sao? Quá tốt!"
"Lão bản vạn tuế! Quang Minh đại thần côn đã nói ngươi là người tốt!"
"Yêu ngươi chết mất lão bản!"
...
Ba manh vật lập tức đầy máu sống lại ngay tại chỗ, nhào tới chỗ thịt nướng bắt đầu ăn từng ngụm to.
Nhìn ba manh vật hồn nhiên thỏa mãn thế này, Bạch Thanh Thanh cảm thán trong lòng: Bọn nó vẫn chỉ là mấy đứa bé thôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất