Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo

Chương 993. Thiên kiêu thần ma bị nhốt trong vực sâu vô tận

Chương 993. Thiên kiêu thần ma bị nhốt trong vực sâu vô tận


Editor: Ethel Cordelia
Phụ trách: Vô Tà Team
"Lão phu vẫn cảm thấy Nguyên có thể là cảnh giới tối cao nhất rồi, đây cũng là thứ cả đời ta truy cầu!"
Tọa Sơn Khách lắc đầu: "Cho đến khi liên thông với thế giới linh khí khôi phục, tiếp xúc với vạn giới, lão phu mới biết Nguyên cảnh giới cũng không phải điểm cuối, còn có cảnh giới cường đại hơn cả Nguyên và Thánh Nhân! Ta nghĩ khi trước Nguyên đột nhiên mai danh ẩn tích, có thể là hắn đã đi tới vạn giới, chỉ là không biết bây giờ hắn đã trở thành hỗn độn thần ma chưa?"
"Nói không chừng tương lai sẽ có khả năng gặp lại!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm giật mình, cười nói: "Có lẽ đám Diệp Thiên Đế, Viêm đế đã gặp chuyện nguy hiểm, bọn họ vừa phát tín hiệu cầu cứu ta, chúng ta cùng đi xem sao!"
Lâm Bắc Phàm liên tục điểm tay, trước mặt xuất hiện một màn sáng khổng lồ.
Chính giữa màn sáng là đám người Diệp Thiên Đế, Viêm đế, bọn họ thoạt nhìn mừng rỡ như điên.
"Cuối cùng cũng liên lạc được, thật khó khăn!"
"Còn không ra được nữa là ta phát điên mất, ta muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này!"
"Lâm huynh, ngươi mau cứu chúng ta ra ngoài!"
...
Nhìn đám người tỏ vẻ mừng rỡ, Lâm Bắc Phàm cười nói: "Chư vị, đã lâu không gặp! Trông sắc mặt các rất tốt, thực lực cũng tăng lên không ít, có phải đã gặp được đại cơ duyên gì rồi không?"
Viêm đế phát điên nói: "Trời ạ, bên chúng ta đã trôi qua vài vạn năm, thực lực có thể không tăng được hay sao? Lâm huynh, ngươi mau nói cho ta biết bây giờ tình huống ở thế giới linh khí khôi phục thế nào rồi? Nó đã phát triển tới trình độ nào, người nhà ta thế nào?"
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm ảm đạm: "Đã qua mấy vạn năm, các ngươi nói xem còn có thể thế nào? Thế giới linh khí khôi phục đã sớm người người như rồng, trường sinh bất tử, tiên thiên thần ma không bằng chó, thần ma đi đầy đất! Tiêu huynh, ta nói cho ngươi một tin tức xấu, bởi vì ngươi lâu ngày không về, thê tử của ngươi đều tưởng rằng ngươi đã chết nên thương tâm tái giá hết rồi, tôn tử của ngươi bây giờ đã có thể đi mua nước mắm!"
"Không!" Viêm đế muốn điên.
Bỏ ra mấy vạn năm, nếu không phải trong lòng có niềm tin, muốn trở về gặp người nhà thì có thể đã sớm phát điên.
Thật vất vả mới liên lạc được, mới đầu cho rằng là hy vọng, thật không ngờ lại là tuyệt vọng!
Thế mà trên đầu hắn lại có thêm mấy cái mũ xanh phát quang!
Đây là một đả kích nặng nề, hắn không thể nào tiếp thu được!
Lâm Bắc Phàm bi thương nói: "Tiêu huynh, đây là một cố sự thương tâm, ngươi phải tỉnh táo!"
"Ta là một nam nhân, một nam nhân đỉnh thiên lập địa, bỗng nhiên trên đỉnh đầu mọc ra cả thảo nguyên xanh mướt, gặp chuyện này làm sao có thể tỉnh táo nổi?" Viêm đế muốn điên nói.
Các thiên kiêu thần ma xung quanh lập tức kéo hắn lại.
"Không nên vọng động, càng không được tự dọa bản thân, Lâm huynh đang nói đùa với ngươi đấy!"
"Nếu quả như đã qua mấy vạn năm, với tốc độ tu luyện của Lâm huynh đã sớm siêu phàm thoát tục, sao có thể vẫn là một Tiên Thiên như bây giờ! Hiện tại mới qua mấy năm mà thôi, nhiều nhất là mấy chục năm!"
"Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại đi, mấy vạn năm không liên hệ, chẳng lẽ Lâm huynh lại không đi tìm chúng ta sao? Chúng ta tìm hắn không dễ dàng, hắn tìm chúng ta lại khác, rất dễ dàng! Đừng có tin lời hắn nói!"
"Trong lời nói của hắn có sơ hở, hắn nói đã lâu không gặp, vậy khẳng định là chưa qua bao lâu, đừng để bị hắn lừa gạt!"
"Lại nói, ngươi không tin người khác, chẳng lẽ còn không tin thê tử của ngươi?"
...
Cuối cùng Viêm đế cũng tỉnh táo, suy nghĩ lại lời Lâm Bắc Phàm nói, quả thực là trăm ngàn chỗ hở.
Lại nghĩ về tính cách Lâm Bắc Phàm, hắn luôn thích hố người như vậy.
Thế nà nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm ở bên kia màn hình: "Lâm Bắc Phàm, cái tên hỗn đản nhà ngươi, loại chuyện này mà cũng dám nói đùa? Nếu không phải ta không xông qua được thì ta đã đánh chết ngươi rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười ngượng một tiếng: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ ngươi tin thật, đùa hơi quá đáng, không có ý gì, trở về ta mời ngươi uống rượu bồi tội!"
"Được, phải mời một tuần lễ!" Viêm đế lập tức ra điều kiện.
"Được!" Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Ta muốn gấu trúc cũng phải mời, phải lấy đồ ăn ngon bình thường của gấu trúc ra!" Viêm đế lại thêm điều kiện.
"Không thành vấn đề!" Lâm Bắc Phàm sảng khoái đáp ứng.
"Hào phóng như vậy?" Viêm đế nghi hoặc, đồ ăn của gấu trúc không đơn giản, ngay cả thần ma cũng tranh nhau bể đầu, mấu chốt là số lượng nhiều.
"Đương nhiên, bởi vì gấu trúc gần đây đang giảm béo!" Lâm Bắc Phàm cười giải thích nghi hoặc.
Viêm đế: "..."
Ta biết ngay mà!
"Được rồi, mau nói chuyện các ngươi gặp phải ra! Ở chỗ ta rõ ràng mới qua có ba bốn năm, tại sao các ngươi lại nói đã mấy vạn năm? Rốt cuộc các ngươi đã gặp chuyện gì?"
"Chỉ mới ba bốn năm, tình huống còn tốt! Chuyện là thế này..."
Tiếp đó bọn họ nói rõ mọi chuyện.
Bọn họ lập đội đi đến Khởi Nguyên đại lục, vừa lịch luyện vừa tìm kiếm cơ duyên, kết quả không ngờ mới vừa tới Khởi Nguyên đại lục đã bị một thế lực cường đại phát hiện, nói bọn họ là người ngoại vực nên muốn bắt bọn họ tới hỏi thăm tin tức.
Bọn họ có thể làm sao, đương nhiên là phản kháng!
Không phản kháng được thì làm sao, chỉ có thể trốn!
Cho nên bọn họ trốn rồi trốn, trong lúc chạy trốn đi lạc tới một vực sâu, bị một lực lượng thần bí chia tách.
...
"Vực sâu này vô cùng cổ quái, sâu không thấy đáy, từ khi chúng ta nhảy vào vực sâu cho tới bây giờ vẫn còn đang rơi xuống, chúng ta muốn xông ra ngoài nhưng lại không tìm thấy cửa ra. Nơi này giống như bị cắt đứt với tất cả, tất cả công cụ đưa tin đều không thể dùng được. Tốc độ thời gian trôi qua cũng khác biệt, chỗ ngươi mới chỉ qua ba bốn năm, còn chỗ ta thì đã qua mấy vạn năm, chúng ta cũng phải mất mấy vạn năm mới tụ tập được hết nhân số. Sau đó tất cả mọi người cùng nhau thi triển thần thông tuyệt học vô thượng cuối cùng mới liên lạc được với ngươi..."
"Thì ra là thế!" Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Tọa Sơn Khách bên cạnh, hỏi: "Lão tiền bối, ngươi có biết đó là nơi nào không?"
Tọa Sơn Khách nhíu mày: "Nếu như lão phu không đoán sai, vậy chắc hẳn bọn họ đã tiến vào vực sâu vô tận!"
"Vực sâu vô tận?" Đám người trăm miệng một lời.
"Không sai, một trong những cấm địa của Khởi Nguyên, vực sâu vô tận!" Tọa Sơn Khách trầm giọng nói: "Nơi đó là một nơi khác thường ở Khởi Nguyên đại lục, nó đã tồn tại từ khi khai thiên tích địa, không một ai biết tại sao nó lại tồn tại, tin tức liên quan tới nó rất ít, bởi vì lời truyền lưu lại từ vô số kỷ nguyên, nói rằng một khi đi vào là không ai có thể đi ra, bao gồm cả hỗn độn chúa tể, bao gồm cả Thần Vương cường đại, chính vì vậy nên nơi đó mới bị liệt vào danh sách cấm địa!"
"Từ xưa tới nay chưa từng có ai đi ra khỏi đây!" Trong lòng đám người trầm xuống, đây là một tin tức vô cùng tồi tệ.
"Không đúng, vậy tại sao chúng ta lại liên lạc được với Lâm huynh?" Diệp Thiên Đế kịp phản ứng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất