Ta Nói Bừa Công Pháp, Các Ngươi Làm Sao Đều Thành Đại Đế

Chương 10: Tiêu Thần: Hắc Bào Sát Thần, đây là cái gì quỷ ngoại hiệu?

Chương 10: Tiêu Thần: Hắc Bào Sát Thần, đây là cái gì quỷ ngoại hiệu?
"Liễu sư muội, người có phải hay không nhìn nhầm? Hắn làm sao có thể là Tiêu Thần, kẻ phế nhân kia?"
Một nam đệ tử nghe thấy ba chữ “Tiêu sư huynh”, trong lòng nổi lên một cơn giận vô hình. Hắn là người theo đuổi Liễu Duyệt Nhi, trước nay vẫn không vừa ý việc nàng luôn theo bên cạnh Tiêu Thần.
Lúc trước, tin Tiêu Thần trở thành phế nhân vừa được tung ra, hắn mừng thầm suốt một thời gian dài. Hắn còn rủ rê vài đồng môn có quan hệ khá tốt với mình đi tìm Tiêu Thần gây khó dễ.
Hắn vốn tưởng rằng, sau khi Tiêu Thần trở thành phế nhân, Liễu Duyệt Nhi sẽ bỏ hắn, nào ngờ người con gái này vẫn nhớ đến Tiêu Thần.
Lần này đi rèn luyện, hắn định nhân cơ hội này để gần gũi Liễu Duyệt Nhi hơn.
Nào ngờ lại gặp phải tên Hoa Quân Tử đê tiện kia, khiến hắn mất hết thể diện.
Các đệ tử Vấn Đạo học viện khác cũng phụ họa: "Liễu sư muội, Đường sư huynh nói không sai, người đó làm sao có thể là Tiêu Thần?"
Ngay cả khuê mật của Liễu Duyệt Nhi, Phùng Cầm Cầm, cũng lên tiếng: "Duyệt Nhi, người có phải nhớ Tiêu sư huynh quá mức rồi không? Đừng nói huynh ấy đã mất hết tu vi, cho dù còn tu vi, cũng không thể vung ra một kiếm như thế."
Lời này lập tức được nhiều người tán đồng.
Đường Phong nói: "Đúng vậy, Tiêu Thần căn bản chưa từng lĩnh ngộ kiếm ý, càng không thể nào sử xuất được một kiếm như thế."
Liễu Duyệt Nhi không tranh luận với mọi người, lạnh nhạt nói: "Ta chỉ nói đại khái thôi, mọi người mau vận công giải độc, kẻo bị người khác thừa cơ hội."
Mọi người mới sực nhớ ra và bắt đầu vận công để loại bỏ thuốc mê trong người.
Liễu Duyệt Nhi cầm kiếm hộ pháp cho mọi người, trong đầu vẫn là bóng dáng lúc nãy.
*Ta tuyệt đối không nhìn nhầm, hắn nhất định là Tiêu sư huynh, nhưng tại sao Tiêu sư huynh lại không nói chuyện với ta?*
Cách đó không xa, Tiêu Thần đang âm thầm hộ pháp cho Liễu Duyệt Nhi và những người khác.
Hắn không nhận mình là Tiêu Thần với Liễu Duyệt Nhi lúc trước là có lý do của mình.
Không phải hắn không tin Liễu Duyệt Nhi, mà là không tin những người đi cùng nàng.
Nếu bọn họ biết hắn là Tiêu Thần, việc hắn khôi phục tu vi sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Vấn Đạo học viện.
Đến lúc đó, trong cuộc thi đấu ngoại viện, hắn chắc chắn không thể đạt được hiệu quả như ý muốn, cũng không thể làm vẻ vang cho Tạp Đạo viện và sư phụ.
Lần này kiềm chế đã giúp hắn trưởng thành rất nhiều, không chỉ về mặt tâm trí, mà cả cách xử sự cũng vững vàng hơn.
Đến lúc chạng vạng, Liễu Duyệt Nhi và những người khác đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Tiêu Thần mới rời đi, tiếp tục khổ luyện trong Vân Mộng trạch.
Một tháng sau.
Hắc Bào Sát Thần nổi danh khắp bên ngoài Vân Mộng trạch.
Mọi tu sĩ đến Vân Mộng trạch rèn luyện đều biết đến kiếm tu khoác áo choàng đen che mặt vô cùng mạnh mẽ kia.
Hắn rõ ràng chỉ là tu vi cảnh giới Đạo Cơ, lại đã lĩnh ngộ kiếm ý.
Cho dù là yêu thú, tà tu ở cảnh giới Đạo Cơ hay Chân Mệnh, đều không phải đối thủ một kiếm của hắn.
Vô số người muốn tìm hiểu lai lịch của Hắc Bào Sát Thần này, tiếc là không ai từng thấy mặt hắn.
Hơn nữa, cũng chẳng ai thấy hắn ra kiếm thứ hai, có vẻ như kiếm thứ nhất chỉ là một thức kiếm pháp cơ bản.
Sáng sớm hôm đó, mặt trời vừa mới mọc.
Tiêu Thần đang tĩnh tọa tu luyện thì từ từ mở mắt ra, khí tức trên người hắn cũng tăng vọt.
Những giọt sương trên tóc và áo quần lập tức bốc hơi vì tu vi mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn.
Sau khi ổn định lại khí tức, Tiêu Thần đứng dậy, tự nhủ:
"Đạo Cơ nhị cảnh, quả nhiên chém giết là cách tốt nhất để nâng cao tu vi, tiếc là không thể tiếp tục khổ luyện ở Vân Mộng trạch nữa.
Với tốc độ này, trong vòng một năm ta có thể khôi phục tu vi đến đỉnh cao.
Nhưng Đạo Cơ nhị cảnh cũng đủ rồi, là lúc trở về Vấn Đạo học viện."
Hắn thu dọn đồ đạc, mang theo đầy túi thành quả rời khỏi Vân Mộng trạch.

Trong Tạp Đạo viện.
Sở Phong đang say giấc nồng, bỗng nhiên trong đầu vang lên một giọng máy móc quen thuộc.
Kiểm tra thấy đệ tử lớn của kí chủ, Tiêu Thần, đột phá một cảnh giới nhỏ, kí chủ nhận được phần thưởng gấp 10: một năm tu vi.
Sở Phong hoàn toàn không để ý đến tiếng nói ấy, mà là trở mình tiếp tục ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, hắn mới phát hiện tu vi trong cơ thể dường như tăng lên một chút.
"A... Ta ngủ một giấc mà tu vi lại tăng?"
Sở Phong thì thào, cũng không suy nghĩ nhiều, chuẩn bị bắt đầu một ngày sống nhàn nhã.
"Cũng không biết Tiêu Thần tiểu tử kia khi nào trở về."
Hắt xì!
Ở xa tại Mê Vụ trạch, Tiêu Thần hắt hơi một cái. Hắn dụi mũi, cảm nhận ánh nắng ấm áp, thầm nghĩ:
Ta sao lại đột nhiên hắt hơi, trời cũng chẳng lạnh.
Tiêu Thần dù nghi hoặc, vẫn tăng tốc bước chân.
Mấy ngày sau, hắn bình an trở về Vấn Đạo thành.
Vừa vào thành, Tiêu Thần cảm nhận được mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm mình, hơn nữa còn nghe thấy tiếng bàn tán của mấy người kia.
Nhưng Tiêu Thần hoàn toàn không thèm nghe bọn chúng bàn tán gì, vô thức tăng tốc bước chân.
Khi Tiêu Thần bước vào Thiên Cơ các, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.
"Mau nhìn, là Hắc Bào Sát Thần!"
"Trời ạ, đúng là hắn."
"Hắn sao lại ở Vấn Đạo thành, chẳng lẽ hắn là đệ tử Vấn Đạo học viện?"
"..."
??
Tiêu Thần vẻ mặt đen như đít nồi, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người kia.
Hắc Bào Sát Thần, cái danh hiệu quỷ quái gì thế này? Ta đây là đệ tử thủ tịch của Tạp Đạo viện, Vấn Đạo học viện, các ngươi lại đặt cho ta cái danh hiệu này?
Chỉ một ánh mắt, đám người lập tức im lặng.
Thiên Cơ các tuy có không ít tu sĩ, nhưng phần lớn là Đạo Cơ và Chân Mệnh cảnh.
Bọn họ cũng không dám chọc vị Sát Thần này.
Tiêu Thần cũng không định lại hỏi han, trực tiếp đi đến nơi nhận nhiệm vụ.
Hắn lấy đầu Hoa Quân Tử từ trong túi trữ vật của hắn ra, đặt lên bàn.
"Đây là thủ cấp Hoa Quân Tử."
"Có vật gì khác chứng minh thân phận hắn không?"
Thiếu nữ tiếp tân hỏi.
Tiêu Thần đặt túi trữ vật của Hoa Quân Tử lên bàn: "Vật trong này có thể chứng minh."
Thiếu nữ lập tức dùng thần thức mở túi trữ vật, nhìn thấy chiếc yếm bên trong, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
"Khách quý, thân phận Hoa Quân Tử đã xác nhận, ta xin cấp ngài phần thưởng nhiệm vụ."
Tê...
Những người trong đại sảnh thấy cảnh này không khỏi hít một hơi.
Bọn họ tuy đã nghe danh Hắc Bào Sát Thần, nhưng không ngờ Hắc Bào Sát Thần lại lợi hại đến vậy.
Ngay cả Hoa Quân Tử khó dây dưa cũng chết dưới tay hắn.
Hắc Bào Sát Thần này mạnh đến mức nào đây?
Tiêu Thần nhận phần thưởng nhiệm vụ, trực tiếp thu vào túi trữ vật của mình.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Tiêu Thần rời khỏi Thiên Cơ các.
Hắn không trở về Vấn Đạo học viện ngay, bộ dạng hiện tại của hắn quá thu hút sự chú ý.
Trở về như vậy chắc chắn sẽ gây xôn xao.
Sau đó, Tiêu Thần tùy tiện tìm một khách sạn nghỉ lại.
Đến tối hôm sau, Tiêu Thần đổi bộ quần áo khác rồi rời khách sạn, lặng lẽ trở về Vấn Đạo học viện…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất