Chương 6: Tiêu Thần: Sư tôn quá mạnh
Keng!
Dưới thác nước cao mấy ngàn thước.
Tiêu Thần đang vận dụng toàn lực, không ngừng huy kiếm.
Mỗi nhát kiếm đều là một thử thách đối với thể lực và ý chí của hắn.
Nếu không phải hắn sở hữu Tiên Thiên Kiếm Thể, lại thêm thân thể cường tráng của cảnh giới Đạo Cơ.
Chỉ sợ dưới thác nước này, hắn đã đứng không vững, huống chi là huy kiếm, lại còn phải cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ của mỗi nhát kiếm.
Lúc đầu, Tiêu Thần vẫn còn có chút tạp niệm trong lòng, nhưng khi hắn càng đắm chìm vào việc luyện kiếm.
Thì rất nhanh, trong thế giới của hắn chỉ còn lại hắn và thanh kiếm.
Mấy canh giờ sau, Tiêu Thần cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.
Phù phù một tiếng, cả người hắn bị thác nước cuốn trôi xuống.
Tiêu Thần để mặc dòng nước đẩy mình đi, rồi như một con cá chép nhảy lên bờ, bắt đầu hồi phục thể lực.
Sau khi hồi phục được phần nào, hắn lại tiếp tục luyện kiếm.
Ngày nối đêm.
Trong Tạp Đạo viện.
Sở Phong đang liên lạc với hệ thống, đáng tiếc hệ thống này chỉ phát ra âm thanh khi hắn thu đồ, còn lại thì không trả lời hắn.
"Không ngờ đây lại là một hệ thống ngạo kiều."
Sau khi thử nhiều lần không được, Sở Phong cũng không để ý đến hệ thống nữa, tùy tiện tìm một quyển sách lưu trữ đọc cho đỡ buồn.
Chỉ trong nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Sở Phong cảm thấy xương cốt trong người mình cứng đờ lại.
"Không biết tiểu tử Tiêu Thần giờ ra sao rồi?"
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đi xem đồ đệ tu luyện.
Dù sao đối phương cũng là đồ đệ của mình, làm sư phụ đương nhiên phải đi kiểm tra việc học hành của hắn.
Hiện tại Sở Phong đã có mười năm tu vi, tuy không thể phi hành, nhưng đi lại như bay vẫn không thành vấn đề.
Một lát sau, Sở Phong đến trước thác nước, liền thấy dưới thác nước có một người đang không ngừng huy kiếm.
Thác nước liên tục đổ xuống, Tiêu Thần đã sớm ướt sũng.
Nhưng mỗi nhát kiếm vẫn mạnh mẽ như vậy.
Tiểu tử này xem ra đã toàn tâm toàn ý vào việc tu luyện rồi.
Vừa hay mình đang rảnh rỗi, ở đây câu cá một chút vậy.
Đây là một trong những việc hắn thích làm trước kia.
Soạt!
Sở Phong vừa câu được một con cá, Tiêu Thần cũng bị thác nước cuốn xuống, như một khúc gỗ trôi nổi không nhúc nhích.
Chỉ lát sau mới lên bờ, thở hổn hển từng ngụm.
Tiêu Thần thấy Sở Phong đến, chậm vài hơi thở mới lên tiếng: "Đồ nhi bái kiến sư tôn."
"Không cần đa lễ, con mệt lắm rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Sở Phong vội vàng nói.
Tiêu Thần gật đầu, rồi nằm xuống bờ, nhắm mắt lại.
Một lát sau, hắn mở mắt ra hỏi: "Sư tôn, sao ngài lại đến đây?"
"Ta đến xem con tu luyện thế nào."
Sở Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngày thường con nghỉ ngơi như vậy sao?"
"Đúng vậy, hiện giờ một ngày mười hai canh giờ con đều ở đây, ngoài luyện kiếm ra thì nằm nghỉ, tối thiểu nghỉ ngơi hai canh giờ." Tiêu Thần nói xong, nhìn Sở Phong rất chăm chú.
Tê...
Đây chính là kiếm si trong truyền thuyết ư?
Sở Phong thở dài một hơi rồi nói: "Ngươi tu luyện như vậy, không đến ba tháng sẽ tàn phế cả người. Tu luyện đương nhiên trọng yếu, nhưng cũng cần phải kết hợp nghỉ ngơi."
"Sư tôn dạy phải lắm. Đệ tử chỉ muốn sớm lĩnh ngộ kiếm ý, không muốn làm sư tôn thất vọng. Không biết sư tôn có cách nào khôi phục thể lực nhanh chóng?"
Tiêu Thần nhìn Sở Phong với vẻ mong đợi.
"Khôi phục thể lực nhanh chóng, đương nhiên là dùng đan dược, nhưng ta là tu sĩ bối kiếm, không cần thứ đó."
Sở Phong nói quanh co, lý do chính là hắn nghèo, không mua nổi đan dược.
Hắn mang danh hiệu Tạp Đạo viện, nhưng Vấn Đạo học viện biết hắn không có tu vi, nên căn bản không cấp đan dược cho hắn.
Mỗi tháng hắn chỉ nhận được một ít linh thạch để mua sắm đồ dùng sinh hoạt.
Nhưng đệ tử cứ mở miệng hỏi, mình lại chẳng trả lời được gì, chẳng phải là tỏ ra mình vô dụng sao?
Hắn cười nói: "Vi sư có một môn pháp môn gọi là tọa vong, ngươi khi nào mệt mỏi vì tu luyện thì dùng pháp môn này để khôi phục trạng thái.
Pháp môn này không chỉ giúp khôi phục trạng thái, mà còn là một loại pháp môn tu luyện thần thức."
Tiêu Thần nghe vậy mắt sáng lên: "Thần thức tu luyện chi pháp! Sư tôn quả nhiên không tầm thường, lại có loại pháp môn tu luyện và nghỉ ngơi kết hợp này."
"Vậy xin sư tôn truyền thụ cho đệ tử."
Sở Phong cười nói: "Pháp môn này, có thể nằm hoặc ngồi xếp bằng, toàn thân thả lỏng rồi bắt đầu quên đi mọi thứ, để bản thân thoát khỏi ràng buộc của thân thể và tư tưởng, dung hợp với đại đạo.
Như vậy, ngươi không chỉ nhanh chóng khôi phục, mà còn có thể tu luyện thần thức trong lúc khôi phục."
Tiêu Thần vẻ mặt phấn khởi nói: "Vậy đệ tử thử ngay bây giờ."
Sở Phong khoát tay: "Đừng vội, về sau ngươi ban ngày luyện kiếm, ban đêm dành ra vài canh giờ để tọa vong là đủ."
"Đa tạ sư tôn chỉ điểm."
Tiêu Thần nói xong liền ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần. Nghỉ ngơi được nửa canh giờ, hắn lại tiếp tục luyện kiếm.
Sở Phong nhìn thấy mặt trời lặn phía tây, liền xách mấy con cá về Tạp Đạo viện, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Hai con cá này kho hay hấp nhỉ?
…
Đêm đã khuya.
Gió đêm mạnh mẽ quét qua vùng đất rộng lớn.
Dưới thác nước, bên bờ suối nhỏ, Tiêu Thần đang ngồi xếp bằng.
Mấy ngày nay, Tiêu Thần mỗi ngày đều luyện kiếm đến giờ tý, rồi bắt đầu nhập định.
Kể từ khi sư tôn truyền cho hắn pháp môn tọa vong đã gần nửa tháng.
Lúc mới bắt đầu, thân thể mệt mỏi, cộng thêm những tạp niệm xung quanh khiến hắn không thể nhập định, tĩnh tâm.
Nhưng dần dà, hắn đã có thể nhập định rất tốt.
Mỗi lần nhập định tỉnh dậy, hắn đều cảm thấy tinh lực dồi dào, còn hơn cả khi nghỉ ngơi bình thường.
Lúc này, Tiêu Thần đã quên đi mọi thứ, không còn cảm thấy mệt mỏi về thể xác và tinh thần.
Cả người hắn ở trong trạng thái huyền ảo, tựa hồ muốn hòa làm một thể với trời đất, nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Đêm nay, trạng thái huyền diệu ấy nhanh chóng lại đến.
Tiêu Thần cả người như muốn tan biến, ý thức của hắn lúc này dường như thoát khỏi thể xác, dần dần hòa quyện với mọi thứ xung quanh.
Không biết qua bao lâu.
Tiêu Thần bỗng nhiên có cảm giác như quên đi chính mình, cả linh hồn được siêu thoát và thăng hoa, cảm ngộ về kiếm đạo cũng được nâng lên một bước.
Cho đến khi mặt trời dần mọc, hắn cảm nhận được ánh nắng nóng rực, liền vô thức thu lại ý thức.
Hắn mở mắt ra, nhìn về phía mặt trời mọc ở phương đông, không đợi được mà muốn đi luyện kiếm.
Tiêu Thần lập tức đến trước thác nước. Khi hắn vung ra kiếm thứ nhất, bất ngờ nhận ra mình đã nắm vững được kiếm pháp này một cách thuần thục.
Hắn không khỏi thầm nghĩ: Sư tôn quả thật quá mạnh, chỉ một pháp môn tọa vong mà thôi, đã giúp ta tiến bộ rất nhiều.
Những người ở Vấn Đạo viện quả là những lão già bảo thủ, sư tôn mạnh như vậy mà lại để ý đến Tạp Đạo viện.
Không biết khi luyện kiếm, ta có thể đạt được trạng thái quên đi mọi thứ kia hay không?
Nghĩ đến đó, Tiêu Thần liền gạt bỏ hết tạp niệm và tiếp tục luyện kiếm.
Ta nhất định không thể làm sư tôn thất vọng!