Ta Nuôi Lớn Một Hoàng Đế

Chương 1

Chương 1
“Điện hạ, gọi mẫu hậu.” Mụ mụ cười hiền từ vô cùng – nếu ta không vô tình nhìn thấy cảnh bà ta trừng phạt tiểu hoàng tử thì chắc chắn sẽ không nghĩ vậy.
Con như con thỏ hoảng sợ, lẩn vào lòng thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên kia diện mạo thanh lãnh, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ đề phòng.
“Ngươi lui xuống đi.” Ta phất tay với mụ mụ.
Nhìn hai kẻ mặt mày lấm lem, ai mà ngờ được rằng đó là hai vị hoàng tử của Hoàng đế – thậm chí còn thê thảm hơn cả những kẻ ăn mày ngoài phố.
“A Hằng, là mẫu hậu đây.” Ta nhẹ giọng nói với con.
Đôi mắt to tròn, long lanh của A Hằng nhìn ta, miệng nhỏ chu lên rồi chạy đến ôm lấy ta, sau đó bật khóc nức nở.
Một lúc lâu sau, bé con mới nghẹn ngào, giọng ngọt ngào: “Mẫu hậu không cần A Hằng nữa.”
Ta bế đứa trẻ lên, vỗ nhẹ lưng, bước về hướng điện Khôn Ninh.
Vài bước chân sau, không nghe tiếng động phía sau, ta dừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên kia.
Hắn đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía chúng ta không rõ cảm xúc.
“Đi theo ta.”
Ta không để ý hắn nữa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt vang lên sau lưng.
...
Trở về cung, ta giúp A Hằng rửa ráy.
Lấy khăn nóng hổi từ trong chậu ra, vắt khô nước, ta trực tiếp tiến đến bên thiếu niên kia, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, đưa khăn lau mặt cho hắn.
Hắn giơ tay đẩy ta ra, “Ta có thể tự lau.”
Giọng nói non nớt hơn ta tưởng tượng rất nhiều.
“Ngươi là hoàng tử?” Ta sai thị nữ bế A Hằng về phòng, còn mình thì lười nhác nằm dài trên ghế quý phi.
Hắn dường như rất tức giận, nắm chặt khăn đến mức khớp tay trắng bệch, “Tam hoàng tử, Từ Trường Trạch.”
“Ồ.” Ta bỏ miếng điểm tâm vào miệng, “Ở cung nào?”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ta hình như nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn, “Lãnh cung.”
“Tiểu Diệp Tử, đưa hắn về Lãnh… cung?” Ta bật dậy khỏi ghế, “Nơi nào?”
Hắn dường như còn kinh ngạc hơn cả ta, vẻ không tin nổi xen lẫn nghi hoặc, “Người nhất định cứ phải làm nhục ta vậy sao?”
“Làm nhục?” Ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cho đến khi hắn bị ta nhìn đến phát ngượng, quay đầu đi, ta mới nói: “Ta vừa mới vào cung hôm nay.”
Hắn im lặng, nhìn y chang khuôn mẫu khắc ra từ người cha của A Hằng – người từng là phu quân của chị ta.
Ta không khỏi thè lè lưỡi, tuổi này hẳn là chưa đến mức khiến người ta ghét như cha hắn chứ?
Vì thế, ta nói: “A Trạch phải không? Mấy tuổi rồi? Đói bụng không? Ta cùng dùng bữa với con nhé?”
“Từ Trường Trạch, mười tuổi, không đói…” Rột rột –
Ta chỉ liếc mắt nhìn hắn, da trắng trẻo của hắn lập tức đỏ bừng từ tai đến cổ, cả người như con cua bị hấp chín.
Ha ha ha – Phì –
Hai má hắn đỏ hồng, trông rất bối rối, cố gắng hồi lâu mới nói được một câu: “Người không phải mẫu hậu của ta.”
Ta nhìn hắn, cười có chút chua xót, “Hiện tại không phải, nhưng một năm sau thì sẽ là rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất