Chương 12: Không giết chết hắn được. (3)
Hắn vừa nói, vừa tới gần hai người Phương Vọng, nhưng hắn còn chưa nói xong, Phương Vọng bỗng nhiên giơ ngón trỏ, ngón giữa tay phải lên, hai ngón khép lại, lấy chỉ làm kiếm, cách không điểm về phía đạo nhân áo xanh.
Đạo nhân áo xanh lộ ra nụ cười mỉa mai. Ngay sau đó, đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt lại, hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bảo kiếm bị đẩy lùi rơi xuống đất lúc trước chợt bắn ra từ trên mặt đất, hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo, đánh tới bằng tốc độ mắt thường người phàm khó mà bắt được.
Thân chịu thương nặng, đạo nhân áo xanh căn bản không kịp tránh né.
Ầm --
Bảo kiếm đánh tới từ sau đầu đạo nhân áo xanh, đánh nát đầu của hắn. Ánh kiếm lấp lánh, rồi bay tới trước mặt Phương Vọng dừng lại, lơ lửng giữa không trung. Sau đó, nó nhanh chóng thay đổi thân kiếm, chuôi kiếm hướng về tay phải của Phương Vọng, giống như vật sống.
Chu Tuyết thấy cảnh tượng này mà nét mặt đờ đẫn. Người Phương phủ xem trận chiến nơi xa nhìn chằm chằm vào bảo kiếm của Phương Vọng, biểu cảm của tất cả mọi người đều như thấy quỷ, trợn mắt há mồm.
Phương phủ lâm vào yên tĩnh!
Bịch!
Đạo nhân áo xanh mất đi đầu đổ vào trên mặt đất đá vụn, máu vẩy đầy đất, Phần Hồn phiên lơ lửng phía trên hắn rơi xuống theo, quỷ khí quanh thân nó tiêu tan.
Nhìn thi thể của đạo nhân áo xanh, toàn thân Chu Tuyết run rẩy. Nàng quay đầu nhìn về phía bảo kiếm lơ lửng trước mặt Phương Vọng, không nhịn được hỏi: “Ngươi... Vừa rồi đó là...”
Tay trái Phương Vọng đỡ lấy nàng, tay phải giữ nguyên tư thế ngự kiếm, sắc mặt hắn bình tĩnh, nói: “Như ngươi nhìn thấy, đó chính là Ngự Kiếm thuật ngươi truyền thụ.”
Vừa dứt lời, đám người Phương phủ gần đó bộc phát ra tiếng hoan hô lớn.
“Yêu đạo chết rồi!”
“Vừa rồi là cái gì? Thanh kiếm kia đang bay!”
“Cho dù là kiếm khách mạnh nhất trong giang hồ cũng không thi triển ra kiếm pháp như vậy được!”
“Phương Vọng công tử thật mạnh!”
Đám người Phương phủ cực kỳ hưng phấn. Đạo nhân áo xanh mạnh mẽ như thế, giết chết hắn rồi, sát thủ khác đã không đủ gây sợ hãi.
Cũng có một vài người lo lắng đạo nhân áo xanh khởi tử hoàn sinh, dù sao kẻ này là yêu đạo, yêu đạo không thể suy đoán theo lẽ thường.
Chu Tuyết nghe thấy Phương Vọng nói vậy, sắc mặt nàng kịch biến, dưới cảm xúc kích động ho khan, ho ra máu đầy đất, dọa đến Phương Vọng vội vàng ngừng bày tư thế, đỡ lấy thân thể của nàng.
Bịch!
Bảo kiếm rơi xuống đất, trên lưỡi kiếm còn dính máu tươi của đạo nhân áo xanh, lành lạnh kinh dị.
“Ta không sao... Không chết được... Ta chỉ vận dụng bí pháp, để thân thể này có được sức chiến đấu nhất định trong thời gian ngắn, mặc dù bị thương rất nặng, nhưng trong vòng một tháng là có thể khỏi hẳn...”
Chu Tuyết ngước mắt nói, sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng hai mắt nàng tràn ngập thần thái, phảng phất muốn nuốt sống Phương Vọng.
Phương Vọng bị ánh mắt của nàng hù đến, dù sao nàng này tự xưng rằng trước khi sống lại là ma tu...
“Phương Vọng, trước đó ngươi thật sự chưa từng tiếp xúc đạo tu tiên sao?” Chu Tuyết nhìn chằm chằm Phương Vọng, hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi.
Phương Vọng do dự một chút, có lẽ quyết định tin tưởng nàng, thế là hồi đáp: “Quả thực là không, nhưng khi ngươi nói ra Ngự Kiếm thuật, ta có thể cảm giác được đây cũng không phải là soạn bậy, quả thực có thể thực hiện. Thế là ta tu hành bảy ngày, thi triển Ngự Kiếm thuật, ta dùng chân khí, ngươi chắc là có thể cảm nhận được.”
Hắn còn muốn dựa vào Chu Tuyết bước lên đạo tu tiên, đương nhiên không cần thiết giả heo ăn thịt hổ, thể hiện ra giá trị của mình, mới có thể khiến cho người ta càng để ý chính mình.
“Làm sao chân khí có thể thi triển ra Ngự Kiếm thuật được? Mà kiếm của ngươi còn không phải là pháp khí, cách không thao túng...”
“Ta cũng không rõ ràng, nhưng đã thành công rồi.”
Phương Vọng lắc đầu nói, hắn âm thầm đắc ý trong lòng.
Ngươi cho rằng ta dùng Ngự Kiếm thuật phổ thông sao?
Thật ngại quá, đây là Ngự Kiếm thuật đại viên mãn!
Cho dù là tu tiên giả cảnh giới cao, chưa chắc sẽ tốn thời gian đi nghiên cứu Ngự Kiếm thuật.
Nghe vậy, Chu Tuyết càng thêm kích động, bộ ngực nhấp nhô không thôi. Nàng cố nén nỗi đau nhức kịch liệt trên thân thể, trầm giọng nói: “Phương Vọng, ngươi tuyệt đối là kỳ tài tu tiên thiên cổ khó xuất hiện, pháp bảo bản mệnh của ngươi tất nhiên là bảo linh Địa Nguyên! Đợi thương tích của ta tốt lên rồi, ngươi đi theo ta đi tu tiên thôi!”
Đạo nhân áo xanh bị tru sát, kiếp diệt môn lần này xem như đã qua, cho nên Chu Tuyết trực tiếp nói đến tương lai.
Đến rồi!
Phương Vọng chỉ đợi câu nói này của nàng, gật đầu nói: “Được, ngươi chờ trước đã, ta đi giết chết đám còn lại, sau đó ngươi lại nói với ta cái gì là bảo linh Địa Nguyên.”
Chu Tuyết gật đầu.
Phương Vọng lập tức vẫy gọi, để các tộc nhân tới chăm sóc Chu Tuyết, hắn thì rút kiếm rời đi.
Phương Triết dẫn theo tộc nhân và bọn gia đinh chạy đến, hắn để lại hai nữ tử chăm sóc Chu Tuyết, hắn thì cẩn thận từng li từng tí đến gần thi thể của đạo nhân áo xanh.
“Chớ tới gần, trên người hắn có quỷ vật, để ta và Phương Vọng đến xử lý!”
Chu Tuyết mở miệng gọi lại Phương Triết. Nghe vậy, Phương Triết lâm vào do dự, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ của Phần Hồn phiên lúc trước, hắn không khỏi rùng mình một cái, vội vàng dặn dò những người khác lui ra phía sau, không được đến gần.
Thi triển Ngự Kiếm thuật tiêu hao bảy phần mười chân khí của Phương Vọng, nhưng tru sát người áo đen còn lại, hắn căn bản không cần chân khí.
Một canh giờ sau.
Phương phủ hoàn toàn khôi phục sự yên tĩnh, chỉ là bầu không khí vẫn rất nặng nề, vì số lượng thương vong tối nay vượt quá hàng nghìn.
Phủ chủ viện, đại đường.
Phương Vọng đứng bên cạnh phụ thân Phương Dần, xung quanh đều là tộc nhân, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, ánh mắt tất cả đều rơi trên người Phương Mãnh.
Hai tay nắm gậy chống, Phương Mãnh hít sâu một hơi, nói: “Chuyện tối nay không thể ẩn giấu, nhất định phải lan truyền ra ngoài. Ngày mai tổ chức tang lễ, động tĩnh càng lớn càng tốt, phải để cho người trong thiên hạ biết được thảm án Phương gia, như vậy mới không có người dám tiếp tục đụng đến chúng ta nữa.”