Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 55: Thanh danh vang dội, Bạch Y Kinh Hồng. (2)

Chương 55: Thanh danh vang dội, Bạch Y Kinh Hồng. (2)


Thì ra nam tử báo tin tức là tiểu nhị của gian khách sạn này, hai tay hắn chống nạnh, cười hì hì nói: “Thật là có, nghe nói đệ tử Thái Uyên môn chém giết Lý Hồng Sương dùng Kinh Hồng Thần Kiếm quyết. Các ngươi có biết Kinh Hồng Thần Kiếm quyết có lai lịch gì không?”
Nghe vậy, lập tức có người đứng dậy nói: “Ta biết, đây là tuyệt học của phong chủ mạch thứ ba Thái Uyên môn, Dương Nguyên Tử. Trăm năm trước, hắn dựa vào kiếm quyết này, mạnh mẽ xông tới Thanh Thiền cốc, lại toàn thân trở lui. Chẳng lẽ người xuất thủ là Dương Nguyên Tử? Kinh Hồng Thần Kiếm quyết chính là do một mình Dương Nguyên Tử nắm giữ, còn chưa từng nghe nói có vị đệ tử Thái Uyên môn nào tinh thông kiếm quyết này.”
“Đúng một nửa, sai một nửa. Người tru sát Lý Hồng Sương quả thực dùng Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, nhưng hết sức trẻ tuổi, tuyệt đối không phải Dương Nguyên Tử. Theo đệ tử Thanh Thiền cốc sống sót nói, người nọ toàn thân áo trắng, thi triển Kinh Hồng Thần Kiếm quyết đến trình độ ba mươi hai kiếm, tuyệt đối là thiên tài chưa nổi danh của Thái Uyên môn. Hiện tại những đệ tử Thanh Thiền cốc kia xưng người nọ là Bạch Y Kinh Hồng. Thanh Thiền cốc đã phái ra tu sĩ Linh Đan cảnh đại truy tra tung tích của Bạch Y Kinh Hồng.”
Tiểu nhị lắc đầu nói, hắn chọc đến đám tán tu trong khách sạn lại bàn tán sôi nổi một lần nữa.
Chu Bác quay đầu, thấp giọng hỏi: “Bạch Y Kinh Hồng? Mạch thứ ba ai được truyền thừa này nhỉ?”
Hắn nhập mạch thứ ba đã hơn mười năm, chưa từng nghe nói ai có được chân truyền của Dương Nguyên Tử. Đại đệ tử Lý Ngu cũng không thể đạt được Kinh Hồng Thần Kiếm quyết.
Hai vị đệ tử mạch thứ ba lắc đầu, Cố Ly dù không lên tiếng, nhưng chẳng biết tại sao, nàng không khỏi nghĩ đến một người.
Chẳng lẽ là hắn?
Không thể nào...
Hắn mới Tố Linh được bao lâu?
Trong rừng cây rậm rạp, Phương Vọng cõng Phương Hàn Vũ, Chu Tuyết dẫn đường phía trước. Về Chu Hành Thế, thì đã bị Chu Tuyết đuổi về Thái Uyên môn.
Trước khi đi, Chu Tuyết và Chu Hành Thế nói chuyện riêng một phen. Sau khi nói xong, Phương Vọng phát hiện Chu Hành Thế trở nên lo được lo mất, lúc rời đi thậm chí không nhìn thêm hắn một chút.
“Ra đi, theo lâu như vậy!”
Chu Tuyết bỗng nhiên dừng bước lại, mở miệng hỏi.
Phương Vọng cũng không giật mình. Mấy canh giờ trước, hắn đã cảm nhận được có khí tức đi theo đám bọn họ, có điều khí tức này rất yếu, cho nên hắn không để trong lòng.
Mấy nhịp thở sau, một cây đại thụ phía sau run rẩy, một bóng người màu xanh rơi xuống. Đây là một thiếu nữ áo xanh đeo hồ ly mặt nạ.
Sau khi hạ xuống, nàng mở miệng nói: “Ta không có ác ý, chỉ là các ngươi đang đi về hướng tộc địa của tộc ta, ta muốn khuyên các ngươi, lại sợ các ngươi chỉ đi ngang qua.”
Nghe vậy, Phương Hàn Vũ ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Thanh cô nương, ngươi còn sống sao?”
Thiếu nữ áo xanh khẽ nói: “Đương nhiên còn sống, nhưng tộc ta thương vong thảm trọng, hiện tại cũng đang chạy trốn khắp nơi. Ta và bọn họ lạc nhau, bèn chạy trốn về phía tộc địa, không ngờ tới trên đường lại gặp được các ngươi.”
Chu Tuyết xoay người, nhìn chằm chằm thiếu nữ áo xanh dò xét, nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Tộc Sơn Thần, ta đã nói sao lại có yêu vật cứu Phương Hàn Vũ, thì ra là thế, bây giờ thế gian vẩn đục, người tu hành căn bản không nhận ra Sơn Thần.”
Thiếu nữ áo xanh nghe xong, lập tức tiến lên mấy bước, nóng bỏng nói: “Tỷ tỷ, ngươi biết tộc Sơn Thần chúng ta sao?”
“Ừm, thiên địa bao la, sông núi vô số, từ xưa đến nay, trong núi sâu có tộc Sơn Thần tồn tại. Bọn họ dù đồng nguyên với yêu vật, nhưng tự có truyền thừa, thời gian hoá hình sớm hơn yêu thú. Tộc Sơn Thần tâm địa thiện lương, lấy việc bảo vệ một phương thổ địa làm nhiệm vụ của mình. Theo Nhân tộc bắt đầu tu tiên, không tìm được tung tích tiên thần, đã mất đi lòng kính sợ đối với thần trong thiên địa. Tộc Sơn Thần tuy có lịch sử hàng đầu, nhưng ở trong mắt tu tiên giả, không khác gì yêu vật, nhục thể của các ngươi đối với người tu hành, càng là các loại thuốc hay.”
Chu Tuyết nhẹ giọng hồi đáp, sở dĩ giới thiệu một phen là vì nàng nói cho hai người Phương Vọng, Phương Hàn Vũ nghe.
Phương Hàn Vũ nghe xong, không nhịn được quay đầu về phương hướng thiếu nữ áo xanh, hỏi: “Ngươi là yêu à?”
“Thế nào? Ngươi kỳ thị yêu?”
“Trước đó các bằng hữu, tộc nhân của ngươi...”
“Không sai, đều là yêu, Tiểu Hoàng mỗi ngày gọi ngươi tỉnh lại là một con điểu yêu, đã chết rồi.”
Câu trả lời của thiếu nữ áo xanh khiến Phương Hàn Vũ yên lặng.
Lời nói trầm trọng như thế nói ra từ trong miệng thiếu nữ áo xanh giống như đang nói đùa, nhưng Phương Vọng có thể cảm nhận được nàng đang kìm nén.
“Nếu ngươi là tộc Sơn Thần, lại đã cứu Phương Hàn Vũ, vậy thì đi theo chúng ta trước đi. Nơi chúng ta đi chỉ ngang qua tộc địa của các ngươi, cũng không phải là tộc địa của các ngươi. Nhưng sau này chỗ kia cũng có thể trở thành chỗ nương thân cho tộc các ngươi. Dù sao trong năm tháng sau này, các đại giáo phái ma đạo sẽ còn điên cuồng tiễu sát tộc Sơn Thần các nơi.”
Chu Tuyết lại mở miệng nói, đưa ra lời mời.
Thiếu nữ áo xanh gật đầu. Thấy thế, Chu Tuyết cũng không nói thêm lời, tiếp tục dẫn đường.
Phương Vọng cõng Phương Hàn Vũ, truyền âm hỏi: “Lúc ta chém giết Lý Hồng Sương, có một số tu sĩ Thanh Thiền cốc chạy trốn, có thể thêm phiền phức cho Phương phủ hay không?”
Tộc Sơn Thần gặp phải tàn sát, dẫn đến hắn lại một lần nữa lo lắng vì Phương gia.
Chu Tuyết truyền âm hồi đáp: “Chỉ cần ngươi không báo ra danh hiệu nhà mình, Thanh Thiền cốc cho dù có thể tra được, cũng cần thời gian. Thanh Thiền cốc sẽ không vì một đệ tử mà trả thù gia tộc, nhưng Lý gia chỗ Lý Hồng Sương sẽ làm. Ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp.”
Nghe thấy Chu Tuyết có đối sách, Phương Vọng không còn nghĩ nhiều.
Một đường tiến lên, ven đường đụng phải không ít yêu vật, tinh quái, vì có thiếu nữ áo xanh ở đây, bọn chúng mới dám tới gần. Dần dần, quy mô đội ngũ càng lúc càng lớn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất