Chương 65: Ba mươi sáu kiếm xuất hiện. (2)
Ba mươi sáu kiếm vừa xuất hiện, kiếm thế của Phương Vọng xông lên tận trời, dù là tu sĩ xung quanh cửa thành Nam phía xa cũng cảm thấy khiếp sợ, kiếm trong tay không ít tu sĩ đều đang run rẩy.
Hộp kiếm sau lưng Cố Ly cũng run rẩy. Giây phút này, nàng đột nhiên nhớ tới ngày hôm ấy, tất cả bảo linh bản mệnh trong Thái Uyên môn mất khống chế, bảo linh bản mệnh của nàng cũng có tình huống tương tự.
Chẳng lẽ dị tượng lúc trước cũng là do hắn…
Cố Ly nhớ ngày hôm đó Phương Vọng vội vàng trở về, hay là…
Ánh mắt nàng nhìn Phương Vọng cũng trở nên nóng bỏng hơn, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Kinh Hồng ba mươi sáu kiếm!”
Đường Thừa Phong gằn từng chữ, nói ra sáu chữ, nét mặt của hắn trở nên nghiêm trọng.
Nét mặt của tất cả tu sĩ xung quanh cửa thành Nam đều thay đổi, bọn họ vừa khống chế kiếm của mình, vừa nhìn Phương Vọng bằng ánh mắt phấn chấn.
Lý Hồng Cương cũng bị dọa sợ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn.
Ba mươi sáu kiếm!
Sao có thể như vậy được!
Nội tâm Lý Hồng Cương chấn động, khí huyết chấn động. Lúc này, một nỗi sợ hãi mãnh liệt xông lên, hắn gầm một tiếng rồi cầm đao chém tới.
Đao khí liệt diễm dài gần năm trượng quét ngang giữa không trung, một đao chém ra biển lửa kinh khủng, ngưng tụ thành một quả cầu lửa khổng lồ như mặt trời, bay về phía Phương Vọng với tốc độ cực nhanh!
Ánh mắt của Phương Vọng dừng lại, đột nhiên vung kiếm chém về phía trước. Ba mươi sáu kiếm lao đi như một cơn mưa kiếm, động như lôi đình, thế như núi hồng.
Chỉ trong phút chốc, thứ Phương Vọng khống chế như không chỉ là ba mươi sáu kiếm, mà là ba trăm sáu mươi kiếm!
Bùm…
Kiếm vũ thẳng tiến không lùi, lướt ngang mà đi, đánh tan mặt trời lửa cháy với khí thế cực kỳ bá đạo. Lý Hồng Cương trợn to mắt, quần áo bị kiếm khí cắt nát, căn bản không kịp phản ứng.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả các tu sĩ, Phương Vọng vung kiếm lên, Kinh Hồng ba mươi sáu kiếm tăng lên gấp bội, cường thế giết tan Liệt Nhật Sát Đao của Lý Hồng Cương bằng số kiếm làm bọn họ hoa cả mắt. Thậm chí bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy rõ động tác của Lý Hồng Cương, hắn đã bị kiếm vũ bao phủ.
Kiếm vũ mênh mông xẹt qua không trung thành Hợi Hạ, kéo dài vài dặm mới tan biến, để lại dị tượng một dòng khí đồ sộ trên không trung.
Kiếm vũ vừa biến mất, mọi người đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lý Hồng Cương trên không trung nữa, chỉ còn lại thanh trường đao của hắn cùng với một viên linh đan to bằng quả trứng gà. Viên linh đan ấy màu đỏ, bên ngoài còn đang bốc cháy.
Trường đạo chậm rãi rơi xuống, không ngừng tan biến trong quá trình rơi rồi biến thành mây khói.
Bảo linh bản mệnh tan biến, có nghĩa chủ nhân của nó đã chết!
Khi linh đan của Lý Hồng Cương rơi xuống đất, Phương Vọng cũng xoay người, biến thành một tia bạch hồng rời đi, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Thành Hợi Hạ rơi vào tĩnh lặng.
“Bạch Y Kinh Hồng thắng!”
Một nam tử kích động hô phá vỡ sự yên lặng, làm tiếng hoan hô rung trời vang lên trong thành.
Thanh niên áo tím, nhi tử của Lý Hồng Cương cùng với con cháu khác của Lý gia đứng trước cửa thành sững sờ nhìn cảnh tượng này. Bùm một tiếng, thanh niên áo tím quỳ xuống đất, mất hồn mất vía.
“Trời ạ! Ba mươi sáu kiếm!”
“Kinh Hồng Thần Kiếm quyết thật sự có ba mươi sáu kiếm ư? Kiếm quyết thật mạnh mẽ!”
“Ta vốn tưởng đây là một trận chiến gay cấn, không ngờ Lý Hồng Cương lại không chịu được một chiêu…”
“Rốt cuộc Bạch Y Kinh Hồng là ai? Một kiếm giết chết Linh Đan cảnh tầng ba, không khỏi quá khó tin rồi!”
“Thái Uyên môn lại xuất hiện một vị thiên tài kinh thế!”
Khi tất cả các tu sĩ đang ngạc nhiên, Cố Ly nhìn theo hướng Phương Vọng rời đi, khóe miệng dưới lớp khăn che mặt hơi cong lên.
Nhìn thấy Phương Vọng chỉ dùng một chiêu đã lập tức hạ gục Lý Hồng Cương, nội tâm nàng không hề khiếp sợ, ngược lại là cảm thấy nên như thế.
“Phụ thân, ngươi từng nói, một khi thiên kiêu chân chính xuất hiện, hắn có thể làm bất cứ kẻ nào ảm đạm thất sắc, ta đã thật sự gặp được.”
Cố Ly yên lặng nghĩ rồi xoay người rời đi.
Phương Vọng mạnh mẽ không hề đánh tan ý chí chiến đấu của nàng, ngược lại làm nàng gấp không chờ nổi muốn quay về tông môn tu luyện.
Đường Thừa phong nhìn về phía chân trời rồi cảm thán: “Chỉ Tâm, tới Thái Uyên môn đi. Ba mươi kiếm Kinh Hồng vừa xuất hiện, phong vân trong thiên hạ sẽ thay đổi kịch liệt, con tiềm long là Thái Uyên môn thật sự muốn một bước lên trời.”
Nữ tử áo trắng đứng bên cạnh hắn vẫn còn đang chấn động, ánh mắt dại ra, không thể lấy lại tinh thần.
Mặt trời trên cao, dòng khí trên bầu trời thành Hợi Hạ mãi không tan biến, giống như kiếm ý của Bạch Y Kinh Hồng đã khắc sâu trong lòng tất cả mọi người đang quan sát trận chiến, không thể biến mất.
Một tia bạch hồng lướt qua dãy núi, ánh sáng trắng dần tan đi, tốc độ cũng giảm xuống theo, thân hình của Phương Vọng xuất hiện.
Chân đạp phi kiếm, hắn không hề sử dụng Bạch Hồng Độn thuật mà dùng Ngự Kiếm thuật phi hành. Dưới lớp mặt nạ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn có vẻ hắn chỉ dùng một chiêu đã hạ gục Lý Hồng Cương, nhưng trên thực tế, hắn đã tiêu hao một nửa linh lực. Thế nên hắn không dám vẫn luôn sử dụng Bạch Hồng Độn thuật, tránh sau này gặp phải tập kích.
“Huyền Dương Thần Kinh đủ mạnh, có thể làm một tu sĩ Tố Linh cảnh tầng bốn là ta chỉ dùng một nửa linh lực đã hạ gục Linh Đan cảnh tầng ba dùng toàn lực.”
Phương Vọng yên lặng nghĩ, hắn cảm thấy bây giờ mình đã đủ toàn diện. Nếu buộc phải nói khuyết điểm thì chính là thiếu thuật cửa bên nhằm vào hồn loại cùng với thuật phong ấn.
Hắn vừa ngự kiếm đi về phía trước vừa yên lặng tổng kết, làn gió làm áo trắng bay bay, dáng người hiện rõ sự khí phách của kiếm tu.
Bắt đầu từ khi bước vào Thái Uyên môn, Phương Vọng chưa bao giờ thật sự dùng toàn lực, hắn chưa thi triển bảo linh bản mệnh, Cửu Long Thần Biến quyết càng bị hắn giữ lại làm đòn sát thủ cuối cùng.