Chương 79: Xung phong. (2)
Xung quanh đài đấu pháp có đông đảo trưởng lão, lại thêm trên đài còn có Tham Thụy chân nhân ở, không tồn tại khả năng có đệ tử bỏ mình.
Kế tiếp là mạch thứ chín, mạch phong ban đầu xếp hạng cuối cùng này vậy mà mở miệng khiêu chiến mạch thứ nhất. Lúc này Phương Vọng mới biết được mạch thứ chín xếp hạng thứ tư trong Cửu mạch đấu pháp lần trước.
Thứ tư khiêu chiến thứ nhất, rất có quyết đoán, cứng đầu y hệt mạch thứ năm.
Người ra trận trước của mạch thứ nhất không phải là Lục Viễn Quân, cũng không phải Chu Tuyết, nhưng thực lực của tên đệ tử này rất mạnh mẽ, dựa vào một thanh pháp kiếm, thắng liên tiếp bốn trận, cuối cùng xuống đài thay người với nét mặt bình tĩnh.
Phương Vọng âm thầm so sánh một phen, Lý Hồng Cương chỉ e không phải đối thủ của tên đệ tử mạch thứ nhất này.
Mạch thứ nhất không hổ là mạch phong mạnh nhất!
Không đến nửa canh giờ, lần đấu pháp mạch phong này kết thúc. Mạch thứ nhất chiến thắng, bọn họ chỉ thua một trận, toàn bộ hành trình chỉ có bốn người lên, Chu Tuyết không lên đài.
“Xem ra địa vị của Chu Tuyết ở mạch thứ nhất rất cao.”
Phương Vọng thầm hiếu kì trong lòng, Chu Tuyết ra ngoài ba năm, sau khi trở về đã triển lộ thực lực thế nào mới đạt được địa vị như vậy?
Đệ tử toàn thành cũng đang cảm thán sự mạnh mẽ của mạch thứ nhất, mà các đệ tử của mạch thứ nhất thì rất tự hào, từng người kiêu ngạo không thôi.
“Tiếp theo một mạch nào muốn khiêu chiến?”
Tham Thụy chân nhân đứng trên đài đấu pháp dò hỏi. Hắn vừa dứt lời, âm thanh của Dương Nguyên Tử vang lên: “Mạch thứ ba, khiêu chiến mạch thứ năm!”
Lời này vừa thốt ra, toàn thành xôn xao!
Trước đó mạch thứ năm khiêu chiến mạch thứ hai thất bại, trọng thương năm người, vừa mới qua bao lâu, mạch thứ ba vậy mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?
Đây là sắp xếp ban đầu của Dương Nguyên Tử, Phương Vọng vốn tưởng rằng sau khi mạch thứ năm thua trận, Dương Nguyên Tử sẽ đổi ý, không ngờ tới là không.
Được lắm, xem ra Cửu mạch đấu pháp là chơi thật, sóng ngầm cuồn cuộn!
Các đệ tử mạch thứ ba nhìn về phía Phương Vọng. Phương Vọng không nói hai lời, đi đến bên cạnh ban công thả người nhảy lên, rơi vào trên đài đấu pháp.
“Là ngươi, tiểu gia hỏa, trưởng thành rất nhanh nha.”
Tham Thụy chân nhân nháy mắt ra hiệu với Phương Vọng, mở miệng trêu chọc nói.
Đối mặt lời trêu chọc của Tham Thụy chân nhân, Phương Vọng chỉ có thể gật đầu cười.
Nhìn thấy Phương Vọng lên đài, Quảng Cầu Tiên trên lầu chính điều chỉnh tư thế ngồi một chút, ánh mắt nhìn về phía Phương Vọng toát ra vẻ mong đợi.
Chu Tuyết nhìn thấy Phương Vọng, ngược lại là thờ ơ.
Lục Viễn Quân biết được Phương Vọng chính là Bạch Y Kinh Hồng, thế là nhẹ giọng cười nói: “Vị này là sư đệ Phương Vọng của mạch thứ ba, hắn rất mạnh, tuyệt đối là người mạnh nhất trong đội hình lần này của mạch thứ ba.”
Lời vừa nói ra, đệ tử mạch thứ nhất vốn dĩ còn có chút chất vấn đối với Phương Vọng đều cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ sẽ không hoài nghi phán đoán của Lục Viễn Quân, bọn họ chỉ bối rối mạch thứ ba khi nào có một vị đệ tử như vậy?
Cùng lúc đó, toàn thành cũng vang lên tiếng chỉ trích.
“Mạch thứ ba bỏ đá xuống giếng, thế này thì mạch thứ năm phải xếp hạng chót rồi.”
“Ha ha ha, vị sư đệ này mới nhập môn đi, Cửu mạch đấu pháp chính là tàn khốc như vậy, dù sao cũng là tranh tài nguyên tu hành của một mạch, đương nhiên là lấy lợi ích làm chủ.”
“Đừng nóng vội, lúc này mới bắt đầu, mạch thứ ba sớm muộn sẽ bị vây công.”
“Mạch thứ ba dù có thắng, cũng thắng mà không vẻ vang, nếu là bại, vậy thì mất mặt quá rồi.”
“Người kia là ai, dáng dấp rất tuấn tú!”
Trong thành, con cháu Phương phủ nhìn thấy Phương Vọng lên đài, tất cả đều kích động lên, ai cũng giới thiệu Phương Vọng với đệ tử cùng phong của mình.
Trong một khách sạn, Thiên tử Đại Tề Triệu Chân ngồi bên cửa sổ, hắn nhìn gương vang trên trời, nhìn dáng người Phương Vọng, mày kiếm của hắn nhíu chặt lại.
Phương Vọng lên đài không bao lâu, một đệ tử của mạch thứ năm đã nhảy lên đài đấu pháp. Người này cầm một thanh trường kiếm trong tay, lúc trước khi giao đấu cùng mạch thứ hai, hắn thắng hai trận, tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất trong đội hình của mạch thứ năm.
Phương Vọng phải nâng tay lên, bảo linh bản mệnh dần dần ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn.
Thiên Cung kích!
Hắn không thể thi triển Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, như vậy sẽ bại lộ thân phận, mà Đại Thiên Dẫn Lôi thuật tiêu hao linh lực quá lớn, chẳng bằng dùng Thiên Cung kích tiến hành chiến đấu.
Hắn sắp ngưng tụ bảo linh bản mệnh thứ hai, cũng nên sử dụng Thiên Cung kích rồi!
Thiên Cung kích dài một trượng hiện thân đỉnh đầu Phương Vọng, bị tay phải của hắn cầm lấy. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, lưỡi kích lóe ra tia sắc lạnh, hình rồng trên thân kích rất sống động, giống hệt chân long.
Thiên Cung kích vừa ra, đột nhiên gây nên tiếng xôn xao không nhỏ.
“Bảo linh bản mệnh loại hình trường binh? Phương thiên họa kích? Hiếm thấy!”
Một trưởng lão bên cạnh Quảng Cầu Tiên vuốt râu cười nói, các trưởng lão khác bình luận theo, Thiên Cung kích này vừa nhìn đã thấy không đơn giản.
Quảng Cầu Tiên cười mà không nói, không tham dự cuộc bàn tán của bọn họ.
Ánh mắt Chu Tuyết khóa chặt Thiên Cung kích, đôi mi thanh tú cau lại, hình như nàng nghĩ đến điều gì, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị.
Thiên Cung kích dài một trượng lớn biết bao, Phương Vọng cầm nó, cho người ta một loại cảm giác áp lực lớn lao.
“Đó chính là bảo linh bản mệnh của hắn?”
Trong đôi mắt đẹp của Cố Ly tràn đầy vẻ chờ mong. Trước kia nàng cho là bảo linh bản mệnh của Phương Vọng là một thanh kiếm, không nghĩ tới lại là trường binh.
Tham Thụy chân nhân nhìn chằm chằm Thiên Cung kích, mày nhăn lại.
Hắn kiến thức rộng rãi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Cung kích đã biết bảo linh bản mệnh này không đơn giản.
Địa Nguyên bảo linh?
Chẳng lẽ phẩm giai còn cao hơn cả bảo linh bản mệnh của Lục Viễn Quân sao?