Chương 58. Cố Gắng
“Quen biết, thực ra khi cậu mới vào trường và theo tôi đi mua đồ, họ đã quan sát cậu và cho rằng cậu cực kỳ ưu tú. Hội sinh viên cần một người như cậu...”
“À à, Trương Thắng, vì sao luôn cảm thấy cậu đang lừa gạt tôi? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu có phải là người của hội sinh viên không?”
Tề Hải Phong hồ nghi nhìn chằm chằm Trương Thắng.
“Tôi không phải...”
“Vậy tại sao Tiền Hạo lại biết cậu, vậy cậu có phải là tân sinh viên hay không?”
“Tôi là một tân sinh viên. “
“Nhưng mà, vậy vì sao cậu, vì sao cậu có thể dẫn những tân sinh viên chúng tôi đi mua đồ mà không phải là được dẫn đi mua đồ...”
“Cậu cũng có thể mà, chỉ cần da mặt cậu đủ dày...”
“???”
Đêm đã khuya.
Khi mọi người ngủ thiếp đi, Tề Hải Phong nằm trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.
Vừa nghĩ đến đơn đăng ký của hội sinh viên, vừa nghĩ đến cách làm không khoa học của Trương Thắng, càng nghĩ càng không thể hiểu ra.
Cứ như thể có một số nhận thức đã bị phá vỡ.
Ánh trăng chiếu lên đầu giường, cậu ta cuối cùng miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Cậu ta không biết...
…Sau khi gặp được Trương Thắng, những thứ nghĩ không ra trong tương lai sẽ càng ngày càng nhiều.
Không những như thế, thậm chí kế hoạch lúc mới nhập học, cuộc sống tương lai của mình, cũng bởi vì sự xuất hiện của Trương Thắng mà hoàn toàn rối loạn, thậm chí rất nhiều nhận thức mà mình đã có cũng bị xáo trộn...
Đóng học phí.
Nhận được sách.
Trương Thắng xem như chính thức mở ra cuộc sống đại học.
Nói chung, Trương Thắng cảm thấy cuộc sống đại học của mình sẽ rất thú vị.
Dù sẽ không có tình yêu đáng khóc, sẽ không có cuộc sống xã hội đầy màu sắc, càng không có những khao khát và theo đuổi ước mơ...
Nhưng hắn có thể nhìn thấy từng bóng dáng thanh xuân xinh đẹp trò chuyện đủ loại đề tài, tuy ấu trĩ nhưng lại tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, không có nụ cười giả tạo mưu mô, không có lục đục gì. Tất cả mọi người đều viết hết suy nghĩ của mình lên mặt...
Rất thú vị.
Chiều 2/9.
Từ trường học đi ra, sau khi gửi hợp đồng quyển sách “Phá Vỡ Bầu Trời” đến tổng bộ Văn Duyệt qua đường bưu điện, Trương Thắng lại chạy đến tiệm net, dùng một tiếng đồng hồ ít ỏi để gõ chữ.
Đêm qua, số liệu “Phá Vỡ Bầu Trời” rớt ra khỏi top 10 bảng sách mới của người mới, hôm nay khi Trương Thắng mở bảng xếp hạng, phát hiện bảng xếp hạng “Phá Vỡ Bầu Trời” lại vọt vào top 10...
Bộ sưu tập năm nghìn tám trăm, phiếu đề cử năm nghìn.
Trương Thắng nhìn thoáng qua số liệu, ngoại trừ vui mừng ra, những cảm xúc khác đều trở nên rất bình tĩnh.
Không có bất ngờ hay thất vọng.
“Tôi cố gắng tranh thủ một chút, nhưng cậu đừng ôm hy vọng quá lớn, cậu cũng biết, bởi vì một số nhân tố, quyển sách này trong khoảng thời gian này có thể sẽ không có đề cử gì, dù mở đầu có thay đổi cũng vậy…”
Lúc ký hợp đồng, biên tập Kỳ Lân gửi cho Trương Thắng một đoạn văn như vậy.
Khi nhìn thấy đoạn này, Trương Thắng đã biết “Phá Vỡ Bầu Trời” lộ diện trước đó chỉ có thể nằm trong danh sách người mới và sách mới.
Trương Thắng lại nở nụ cười.
“Nhân sinh vốn là một hành trình tu hành cô độc.”
Đối với những người bình thường đang gặp nghịch cảnh, hành trình này khó khăn hơn một chút.
“Bạn đang trưởng thành, bạn đang tôi luyện, trở nên thủng lỗ chỗ, nhưng trong tương lai những thứ này cuối cùng sẽ là kho báu ký ức quý giá nhất.”
Đoạn này tương lai nhất định phải viết trong tiểu sử của hắn.
Trong tiệm net ồn ào, Trương Thắng nở nụ cười, sau đó mở word ra, bắt đầu lặng lẽ viết.
...
Chủ nhật, ngày 4 tháng 9 là buổi ký tặng cuốn sách mới “Mùa Hè Năm Ấy”.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày 4/9 nhưng Lâm Hạ đã bắt đầu lo lắng.
Dù sao đây cũng là cuốn sách đầu tiên của cô, những tên tuổi lớn được nhà xuất bản mời cũng rất lợi hại, nếu đến lúc đó doanh số bán hàng không đạt yêu cầu...
Nó sẽ làm tất cả mọi người thất vọng.
Có thể...
Rất mất mặt hay không?
Trên thế giới này sẽ luôn có một số khả năng.
Khi nghĩ đến ánh sao rực rỡ cũng phải nghĩ đến thế giới lạnh lẽo sương mù và tối tăm.
Đêm khuya.
Lâm Hạ nằm trên giường, nhiều lần không ngủ được.
Trên ban công, một cô gái đang cầm điện thoại di động, lặng lẽ gọi.
Ở trường trung học, tình yêu là một điều cấm kỵ đặc biệt, mặc dù ở trường đại học không có điều cấm kỵ như vậy nhưng nó cũng có một số di chứng.
Tình yêu à?
Lâm Hạ cũng không nghĩ tới, cho dù trong “Mùa Hè Năm Ấy” có chèn vào một ít cái gọi tình yêu sớm, cũng chỉ là thêm vào một ít bàn tán sôi nổi mà thôi.
Lúc này, cô cũng không có ý định nghĩ tới những chuyện lộn xộn này.
Căng thẳng!
Cảm xúc càng ngày càng căng thẳng đang lan tràn khắp toàn thân cô...
Trang phục ngày hôm đó, vị trí đứng ngày hôm đó, những gì phải nói ngày hôm đó, những tình huống đặc biệt sẽ xảy ra khi ký bán ngày hôm đó ...
Lo được lo mất, cô chợt có chút thở không nổi.
Ngay sau đó, điện thoại di động của cô rung lên.
Cô cầm lấy điện thoại di động, phát hiện là Trương Phán Phán gọi tới, cô lén cầm điện thoại di động đi ra ban công.