Chương 5:
Buổi chiều tan học, tôi đến tìm Tống Minh Chi như đã hẹn. Tuy nhiên, lần này lại có thêm một người đi cùng.
Tống Minh Chi nhìn Lâm Tùy rồi lại nhìn tôi, ánh mắt đảo đi đảo lại giữa hai chúng tôi.
Tống Minh Chi: “Sao cậu ta cũng ở đây?”
Tôi: “Cậu ấy nói điểm kém cũng muốn ở lại học một lúc.”
Biểu cảm của Tống Minh Chi thoắt cái đã thay đổi đa dạng. Tôi lười suy nghĩ ý nghĩa biểu cảm của cậu ta, trực tiếp ném cuốn sách trước mặt Lâm Tùy: “Học đi.”
Mẹ tôi đã ra tối hậu thư cho tôi. Nếu lần này thi cuối kỳ không vào top 10 của khối, kỳ nghỉ đông cũng sẽ bị sắp xếp đi học thêm.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, để chào đón vầng trăng sáng mang tên kỳ nghỉ đông, tôi phải đấu tranh đến cùng với kẻ thứ ba mang tên kỳ thi cuối kỳ này.
Trong nửa giờ tiếp theo, cứ hai ba phút Lâm Tùy lại hỏi tôi một câu hỏi, ban đầu tôi còn có thể trả lời, sau này hỏi nhiều quá thì phát bực.
“Cái này không phải đề bài đã viết rồi sao?”
“Dùng định lý Vi-ét là ra rồi mà.”
“Rốt cuộc cậu có đọc đề không, có tập trung không?”
“Không biết! Hỏi Tống Minh Chi đi.”
“Cậu không hỏi làm sao biết cậu ấy không biết.”
Sự kiên nhẫn đã hoàn toàn cạn kiệt, tôi cằn nhằn cậu ta mấy câu, cuối cùng cậu ta cũng ngoan ngoãn ngồi một bên.
Trước khi trường đóng cửa, cuối cùng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ, mua một cốc trà sữa để tự thưởng cho mình.
Lâm Tùy về nhà một mình vì không cùng đường với chúng tôi.
Trên đường đi, tôi và Tống Minh Chi cứ trò chuyện bâng quơ. Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi về Lâm Tùy.
“Cậu ấy mới chuyển vào lớp mình nên tôi cũng không rõ lắm về gia cảnh. Tôi thấy cậu ấy bị bắt nạt nên nhận cậu ấy làm người đi theo, cậu ấy giúp tôi làm việc thì tôi che chở cho cậu ấy.”
Tống Minh Chi cười, rõ ràng không tin lời tôi nói: “Cậu bảo vệ cậu ta ư?”
Tôi chắc chắn 100% rằng cậu ta đang chế giễu.
“Khinh ai đấy?” Tôi vén tay áo lên định khoe cơ bắp trên cánh tay,
“Tin mà, tin mà.” Tống Minh Chi cười đến chảy cả nước mắt, cậu ấy ấn cánh tay tôi xuống: “Tôi sợ cậu bị người khác bắt nạt đấy.”
Tôi thờ ơ hớp một ngụm lớn trà sữa: “Ai có thể bắt nạt được tôi chứ.”
“À đúng rồi,” tôi quay đầu nhắc nhở cậu ấy: “Chuyện này không được nói với bố mẹ tôi.”
Tống Minh Chi ra hiệu OK.