Chương 47 - Đấu Lâm Kiệt
Bị Cố Dương hành hung, Lý Sơn hoàn toàn nổi giận, khuôn mặt dữ tợn, trực tiếp thúc giục bí pháp có tác dụng phụ rất lớn, cưỡng ép tăng lên sức mạnh của mình.
"Đùng!"
Mà một quyền này liền đẩy lui Cố Dương.
"Ha ha ha, tiểu tử, ta muốn cho ngươi chết! Thiên tài chết mất không phải là thiên tài, ta tin tưởng tông môn cũng sẽ không vì một kẻ đã chết mà phán trọng hình ta!"
Lý Sơn điên cuồng cười lớn, lại lấn thân tiến tới, muốn giết chết Cố Dương.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám đệ tử còn lại cũng đại biến.
Không nghĩ tới Lý Sơn lại điên rồi, muốn hạ sát thủ với đồng môn, có hơi quá lố rồi đấy.
"Ha ha, muốn giết ta? Ngươi cũng xứng à."
Cố Dương cười lạnh một tiếng, toàn lực đánh ra một quyền, quyền ý kinh khủng bộc phát, đó là gần ba thành quyền ý!
Lúc trước, hắn hành hung Lý Sơn, còn chưa hạ tử thủ, dù sao cũng là đồng môn, giết sẽ có phiền toái.
Nhưng nếu Lý Sơn đã hạ tử thủ, vậy hắn cũng không cần cố kỵ cái gì.
"Cái gì!?"
Nhận thấy được một quyền kinh khủng này của Cố Dương, Lý Sơn lộ ra thần sắc hoảng sợ cùng khó tin.
Chẳng qua, tên đã lên dây không thể thu lại.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể cắn răng nghênh đón.
"Đùng!"
"Rắc rắc!"
Một giây sau, song quyền đụng vào nhau, Lý Sơn trực tiếp bị đánh bay, cánh tay phải trực tiếp nổ tung, lục phủ ngũ tạng cũng bị quyền kình khủng bố này xâm lấn thể nội, quấy cho nát bấy.
"Phốc phốc!"
Lý Sơn ngã trên mặt đất cách đó không xa, hắn phun ra một ngụm máu mang theo mảnh vỡ lục phủ ngũ tạng, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy một màn này, các đệ tử còn lại đều sợ hãi, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Cố Dương.
Trong lúc Cố Dương đang lạnh nhạt coi thường đám đệ tử này, định nói cái gì đó...
Đột nhiên, tại lối vào, từng thân ảnh nhanh chóng đi tới.
Đó là đệ tử của Bạch Dương tông.
Mà người cầm đầu... đương nhiên là đệ nhất thiên tài của Bạch Dương tông - Lâm Kiệt!
Ngoại trừ Lâm Kiệt, theo sát phía sau chính là đệ nhị trong Bạch Dương tông, Phương Húc, chỉ huy đội ngũ.
Rất hiển nhiên, bọn họ đều bị dị tượng hấp dẫn mà đến.
Nhưng bọn họ vừa tới, lại có một đám người khác cũng theo sau.
Triệu Vũ thình lình đi ở phía trước nhất.
Phía sau hắn, một đám đệ tử Lưu Vân Tông cũng theo sát phía sau.
Trong lúc nhất thời, thế cục phát sinh biến hóa.
Đám đệ tử Bạch Dương tông do Lâm Kiệt và Phương Húc cầm đầu giờ phút này đều đang tập trung nhìn về số lượng đệ tử Lưu Vân Tông đứng chung quanh.
Trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Về phần Triệu Vũ bên kia...
Hắn thì mang đội ngũ hội hợp lại với đội ngũ do Lý Sơn dẫn đầu.
Triệu Vũ không khỏi nhìn thoáng qua Lý Sơn và Cố Dương vẻ mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa.
Ánh mắt có chút quái dị.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hắn hỏi thăm đệ tử trong đội ngũ Lý Sơn bên cạnh.
Mấy đệ tử kia nhỏ giọng giải thích một phen.
Vẻ mặt Triệu Vũ lập tức càng thêm quái dị.
"Cố Dương hái đi thiên địa linh hoa, Lý Sơn chuẩn bị tranh đoạt, kết quả bị Cố Dương đánh sống chết không rõ?"
Triệu Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy khí tức phát ra từ người Cố Dương.
Tụ Khí cảnh tầng chín!
Hiển nhiên là Cố Dương đã có kỳ ngộ.
Nhưng hắn không nghĩ tới...
Cố Dương thế mà ngay cả Lý Sơn cũng có thể đánh cho không biết sống chết.
Cùng cách nghĩ giống Triệu Vũ chính là Lâm Kiệt và Phương Húc của Bạch Dương Tông.
Sắc mặt bọn họ ngưng trọng nhìn về phía Cố Dương.
"Lý Sơn bị hắn đánh cho không biết sống chết?"
"Thủ đoạn thật kinh khủng!"
Đối với thực lực của Lý Sơn, hai người bọn họ đương nhiên cũng hiểu rõ.
Gia hỏa này da dày thịt béo không nói, lực lượng còn lớn kinh người.
Ngay cả bọn hắn cũng không dám dễ dàng đối quyền.
Kết quả trước mắt có một tên đệ tử Lưu Vân Tông mà bọn họ hoàn toàn chưa từng biết... lại đánh cho Lý Sơn không biết sống chết.
Không ngờ trong Lưu Vân Tông còn ẩn tàng thiên tài như thế?
Chuyện này đối với bọn hắn cũng không phải là chuyện tốt lành gì!
Bên kia.
Cố Dương cũng nhịn không được nhíu nhíu mày lại.
Sao đột nhiên lại có nhiều người như vậy?
Chẳng qua nghĩ đến dị tượng vừa rồi, trong lòng của hắn cũng chợt hiểu, lập tức hướng về phía Bạch Dương tông bên kia lạnh lùng nói: "Đệ tử Bạch Dương tông nhanh chóng rời đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Linh tuyền ở đây là của Lưu Vân Tông chúng ta!"
Cố Dương vừa nói ra lời này.
Lập tức Lâm Kiệt và Phương Húc đều nhướng mày.
Lâm Kiệt thì mặt lộ vẻ lạnh lùng.
"Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm tính làm gì mà không khách khí?"
Phương Húc hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ bằng ngươi? Ta ngược lại muốn lĩnh giáo ngươi, xem ngươi có bản lĩnh gì!?"
Vừa nói xong, Phương Húc lập tức động thủ.
Chỉ thấy hắn nắm lấy cây huyền sắc thiết côn to lớn phía sau.
Sau đó hung hăng ném thẳng về phía Cố Dương!
Nhìn thấy vậy, thần sắc Cố Dương lại lạnh nhạt vô cùng.
Đối mặt với côn màu đen nặng nề như núi này.
Hắn thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng vung ra một quyền!
Lập tức quyền ý bộc phát.
Không ngờ lại trực tiếp đánh bay côn sắt ra ngoài.
Phương Húc khiếp sợ không thôi, đang chuẩn bị lượm lại vũ khí của mình.
Nhưng không ngờ Cố Dương đã phi thân lên.
Trực tiếp xuất hiện trước người hắn.
Sau đó lại kết hợp hai thành quyền ý đánh ra một quyền!
"Cái gì!?"
Phương Húc kinh hãi không thôi, vội vàng phát chân khí ngăn cản trước người.
Sau đó kết hợp hai thành quyền ý, nhất là chân khí để ngăn cản!
Rặc rặc rặc!
Chân khí mới ngăn được không đến hai giây, liền trực tiếp vỡ vụn ra.
Nắm đấm của Cố Dương thật sự đã rơi xuống trên vai Phương Húc.
Rặc rặc rặc!
Ngay sau đó, một tiếng nứt xương truyền đến.
Tức thì Phương Húc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Ầm ầm một tiếng ngã xuống trước mặt Lâm Kiệt.
Lập tức tạo ra một cái hố to.
Toàn trường vô cùng khiếp sợ!
Nhất là Đinh Hạo đứng ở phía sau Triệu Vũ, lại còn trợn trừng hai mắt.
Hắn nhìn thấy gì?
Đệ nhị Bạch Dương tông Phương Húc... lại bị Cố Dương đánh ngã?
Hơn nữa...
Cố Dương thế mà lại lĩnh ngộ hai thành quyền ý!
Cái này mẹ nó...
Rốt cuộc Cố Dương là biến thái gì chứ?
Lúc này mới qua bao lâu?
Hắn đã tăng thực lực lên tới mức này?
May mắn mình gia nhập đội ngũ của Triệu Vũ.