Chương 71 - Mặt dày vô sỉ
Hiển nhiên, trước tiên bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới Cố Dương có thể ở phương diện thối pháp tốt hơn một bậc.
"Là nhược điểm!"
"Đầu gối đùi phải của Lâm Thư Hoà là nơi yếu nhất trên chân phải của hắn."
"Sở dĩ Cố Dương cũng dùng chân tiếp chiêu, cũng chính là bởi vì vị trí xương đầu gối... Chỉ có dùng chân mới có thể đá đến!"
"Lâm Thư Hoà sơ ý rồi."
Sau khi thoáng sửng sốt, đôi mắt của vài vị Đại trưởng lão trở nên cực kỳ tinh tường, ngay lập tức đã phát hiện ra nguyên nhân trong đó.
Hơn nữa còn nhanh chóng phân tích ra.
Nhưng phân tích ra có vẻ rất đơn giản.
Thực tế muốn thao tác...
Đó không phải là khó khăn bình thường!
Nếu trong quá trình này, Lâm Thư Hoà phát hiện điểm này, thì có thể ngăn cản chuyện này phát sinh.
Hoặc Cố Dương có chút do dự, sẽ bị Lâm Thư Hoà một cước đá trúng ngực.
Đến lúc đó sẽ càng thê thảm hơn!
Nhưng bất luận quá trình như thế nào.
Cố Dương làm được rồi!
Hơn nữa còn không chút dây dưa, vô cùng trơn nhẵn, giống như đã làm được dễ dàng vậy!
Đây mới là chỗ làm bọn họ chấn động!
Giờ phút này mặt mũi Đại trưởng lão Lưu Vân Tông cũng sáng bừng lên.
Mặt lộ vẻ hưng phấn!
Mạnh!
Quá mạnh mẽ!
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Cố Dương là một thiếu niên chỉ mới có mười bảy tuổi mà kinh nghiệm trong phương diện chiến đấu phong phú như thế!
Có thể nói một cước vừa rồi, cho dù là tu sĩ cáo già cũng tuyệt đối không dám tùy tiện thi triển!
Chỉ có tu sĩ cực kỳ tự tin vào năng lực của mình mới có thể làm được!
Hiển nhiên, Cố Dương chính là một người như thế!
Nhưng so với sự hưng phấn của đại trưởng lão Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão của Bạch Dương tông ở bên cạnh lại giận tím mặt.
"Khốn kiếp! Đúng là xem nhẹ quy tắc thi đấu chân truyền!"
"Rõ ràng chỉ là luận bàn đơn giản, vậy mà lại hạ thủ đoạn nặng như thế!"
"Cố Dương, nhất định phải nghiêm trị!"
Giờ phút này, đại trưởng lão của Bạch Dương tông dường như hoàn toàn quên mất lời vừa rồi của hắn.
Liền quay đầu hỏi đại trưởng lão Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão Bạch Dương Tông vừa nói ra lời này.
Đại trưởng lão Lưu Vân Tông tức giận đến mức bật cười thành tiếng.
Hỏi tội?
Còn nghiêm trị?
"Ha ha, Bạch trưởng lão, làm người đừng quá vô sỉ!"
"Vừa rồi là ai nói? Nói cái gì mà luận bàn khó tránh khỏi sẽ có thương vong."
"Làm sao? Hiện tại quay đầu liền quên rồi?"
Đại trưởng lão Lưu Vân Tông cười lạnh giễu cợt nói.
Nghe thấy đại trưởng lão của Lưu Vân Tông trào phúng.
Đại trưởng lão Bạch Dương tông lập tức bị kinh ngạc một trận không nói nên lời.
Hắn quả thật đã từng nói lời này.
Chỉ là hắn không nghĩ tới...
Lâm Thư Hoà thế mà lại bị Cố Dương đá gãy chân.
Nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận mình đã nói sai.
Hắn cứng cổ, lớn tiếng nói: "Đánh rắm!"
"Ngưng Chân cảnh tầng ba có thể so cùng chân truyền Bạch Dương tông chúng ta?"
"Lâm Thư Hoà là Ngưng Chân cảnh tầng mười!"
"Hành động lần này của Cố Dương không thể nghi ngờ chính là phá hủy một Bão Nguyên cảnh tương lai!"
"Cho nên nhất định phải nghiêm trị!"
Hắn hoàn toàn không đề cập tới lời mình nói lúc trước, mà là một mực nói rõ sự quan trọng của Lâm Thư Hoà.
Đối với việc này, Đại trưởng lão Lưu Vân Tông cũng lạnh giọng trào phúng.
"Ta thấy ngươi mới là đánh rắm!"
"Dùng tu vi để so sánh?"
"Bạch Dương tông Lâm Thư Hoà của các ngươi càng là phế vật! Tu vi cao hơn Cố Dương bảy cảnh giới không nói, trên cước pháp mà mình am hiểu nhất lại bị một vãn bối nghiền ép, thậm chí đá gãy chân!"
"Ta xem các ngươi vẫn là nên sớm an bài hậu sự cho chân truyền đệ tam đi. Qua trận chiến này, chỉ sợ không gượng dậy nổi rồi."
Nói xong, đại trưởng lão Lưu Vân Tông lập tức sảng khoái cười phá lên.
Sảng khoái!
Thật mẹ nó thoải mái!
Này thì lão thất phu trước đó luôn trào phúng ta!
Còn một mực hạ thấp Cố Dương.
Hiện tại thấy thoải mái chưa?
"Ngươi!"
Lời này của đại trưởng lão Lưu Vân Tông trực tiếp làm cho đại trưởng lão của Bạch Dương tông sắc mặt xanh mét.
Lại một câu phản bác cũng không nói nên lời.
Dù sao...
Tất cả những gì đại trưởng lão Lưu Vân Tông nói đều là sự thật.
Thế này thì phản bác kiểu gì?
Ông ta nắm chặt nắm đấm, vô cùng uất ức.
Mà điều này cũng khiến cho tâm tình của Đại trưởng lão Lưu Vân Tông càng thêm khoan khoái dễ chịu.
Hai vị Đại trưởng lão bên cạnh thần sắc cũng khác thường.
Có chút hâm mộ nhìn đại trưởng lão Lưu Vân Tông.
Trong lòng cảm khái vô cùng.
"Ngưng Chân cảnh tầng thứ ba có thể vượt cấp đánh bại Ngưng Chân cảnh tầng mười... Người này tương lai vô hạn!"
"Hơn nữa đây còn là thủ đoạn đối phương am hiểu."
"Nếu sử dụng toàn bộ quyền pháp và kiếm pháp... thì chẳng phải có thể phân cao thấp với đệ nhất chân truyền ư?"
Ánh mắt bọn họ sáng quắc.
Tưởng tượng nếu như Cố Dương là đệ tử tông môn bọn hắn... Thật là sướng bao nhiêu!
Cùng lúc đó.
Trưởng lão tổ số năm cũng kinh ngạc một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Hắn cảm giác mình đã rất choáng.
Cố Dương này...
Không khỏi cũng quá biến thái đi.
Trước đó một quyền đánh bay Trương Hoài Nho còn được.
Dù sao Trương Hoài Nho cũng chỉ là đệ thập chân truyền, thực lực không tính là mạnh.
Nhưng lần này...
Hắn đánh bại chính là đệ tam chân truyền của Bạch Dương tông!
Xét về thực lực...
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn nhất định có thể chiếm cứ top 2 của tổ năm.
Nhưng bây giờ...
Tình huống lại là xảy ra biến hóa.
Đầu gối Lâm Thư Hoà đều bị đá nát bấy.
Dù sau đó còn có cơ hội khiêu chiến người top 2...
Chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội!
Cũng chính vì vậy nên hắn ta mới cảm thấy vô cùng chấn động.
Đây thật sự là thực lực mà một chân truyền Ngưng Chân cảnh tầng ba có thể phát huy ra được sao?
Trong sự rung động và cảm khái.
Trưởng lão trọng tài lập tức cao giọng công bố kết quả.