Ta Tại Ấn Độ Làm Lão Gia

Chương 19: Thành thị sáo lộ sâu

Chương 19: Thành thị sáo lộ sâu
Nhà ga Victoria vẫn còn rất nhiều người nhàn rỗi, nhưng nơi này vốn dĩ suốt ngày đều chen chúc đến mức không ai chịu nổi.
Người thì nằm dưới đất, kẻ ngồi xổm ở góc tường, la liệt ngang dọc bảy tám hàng. Chiếu rơm, cái chén sứt mẻ, hành lý cá nhân cũng tản mát lung tung ở chung quanh.
Khi Ron và đồng bọn dựng lên cái cơ quan tạm bợ, mấy người này lại lề mà lề mề không chịu nhúc nhích, bởi vì chỗ đó là một trong số ít địa điểm có bóng râm ít ỏi.
Thời điểm này thì nên để Rajesh ra tay. Hắn vác gậy gỗ đi tới, vung tả hữu khai cung, một hồi đánh cho đám người kêu cha gọi mẹ.
Đám người lộn nhào né tránh, không bao lâu liền trống ra một mảnh khu vực rộng lớn.
Tiếng la khóc của trẻ con, âm thanh kêu thảm thiết của người lớn vọng lên, gây ra một vụ bạo động nho nhỏ.
Nếu chuyện này đặt vào một tháng trước, có lẽ Ron vẫn còn sinh lòng thương hại, nhưng bây giờ hắn đã chết lặng với những cảnh tượng này.
Người Ấn Độ quá đông đúc, chỉ riêng Mumbai đã vượt qua 13 triệu nhân khẩu. Bọn họ đến từ Ngũ Hồ Tứ Hải, vượt quá 60% trong số đó thậm chí đến tên mình cũng không biết viết.
Lại thêm bản tính trời sinh lười nhác, cùng với thói quen sinh hoạt trước đó, việc giảng đạo lý với bọn họ căn bản không thể thực hiện được.
Đây chính là lý do vì sao cảnh sát Ấn Độ luôn mang theo một cây gậy bên mình, nó còn thông tục và dễ hiểu hơn cả đạo lý suông.
Sau khi trổ tài uy phong một trận, Rajesh hài lòng đi dạo trở về.
"Đối đãi với những thứ dân đen này, cứ dùng gậy mà hung hăng quất vào là được rồi!"
"Vất vả rồi." Ron đưa cho hắn một chai Coca-Cola lạnh sản xuất tại địa phương.
Cái thứ đồ uống này tên là "Thums Up", là nhãn hiệu bản địa thay thế sau khi Coca-Cola rời khỏi thị trường Ấn Độ.
Một chai 250ml, giá bán khoảng chừng 3 Ruby, giá cả coi như bình dân.
Đương nhiên đó là đối với Ron mà nói, chứ người bình thường có lẽ không nỡ tiêu xài nhiều tiền đến như vậy.
Cầm lấy đồ uống Ron đưa, Rajesh dứt khoát ở ngay phụ cận làm nhân viên bảo an.
Có hắn ở đó, khu vực đất của Ron, người bình thường căn bản không dám tới gần.
Như vậy rất tốt, có thể tiết kiệm cho bọn họ rất nhiều phiền phức không đáng có.
Không có người bên ngoài quấy rầy, rất nhanh Ron cùng Anand liền dựng lên xong nơi tiếp đãi nho nhỏ.
Một cái bàn làm việc, một khối chiêu bài quảng cáo, còn có vách tường tạm bợ làm bằng giấy cứng nhựa plastic.
Đơn giản thì có đơn giản thật đấy, nhưng mà lại rất gọn gàng a, những vật liệu này đều là Ron tiêu tiền ra đặt làm.
Ví dụ như tấm biển hiệu được treo lên bằng hai cây cột, phía trên viết dòng chữ "Mumbai Thông tin Du lịch Chỗ".
Tiếng Anh của Mumbai vẫn dùng "Bombay" chứ không phải "Mumbai".
Ở chỗ này Ron nhỏ mọn đùa nghịch chút tâm cơ. Khi cậu ta nộp vật liệu lên cho quan viên nhà ga, phía trên đầu đề viết là Mumbai.
Nhưng tấm biển treo lên lại là "Bombay". Vừa rồi đám cán sự đến xét duyệt, ngẩng đầu nhìn lên, đều thấy là "Mumbai", chẳng có bệnh gì cả.
Một cái là tiếng địa phương, một cái là tiếng Anh. Thân là cán sự người Marathi bản địa, nhìn vào là tiếng Anh, nhưng trong đầu đọc lại là tiếng địa phương.
Thiếu hụt nhỏ duy nhất, chính là trên biển hiệu không viết là "Công ty Thông tin Du lịch Mumbai" mà chỉ là "Thông tin Chỗ".
Việc này có chút không giống với thông tin trong tài liệu đã xin, bất quá sau khi Ron lặng lẽ lót tay 50 Ruby, vị cán sự kia lập tức chuyển giọng khen ngợi nơi tiếp đãi của bọn họ sạch sẽ, chính quy, liếc qua là thấy ngay.
Đó chẳng phải sao? Người không rõ ràng sự tình hướng chỗ này vừa đứng, "Mumbai Thông tin Du lịch Chỗ"!
Ồ, đây là cơ quan chính thức của Ấn Độ à.
Ha, nghĩ như vậy thì quá đúng rồi, đây chính là hiệu quả mà Ron muốn đạt được.
Đem những cuốn sổ tay tuyên truyền đã in sẵn trước đó, chỉnh tề cất kỹ trên bàn làm việc, thỏa thuê thỏa thuê!
"Anand, ta bảo ngươi liên hệ mấy người bạn, đã tìm được chưa?"
"Không có vấn đề, Ron. Bọn họ đang làm thêm ở nhà ga, tiện thể làm chút ít sinh ý."
"Tiếng Anh ta dạy cho các ngươi, về nhà có chăm chỉ luyện tập không đấy?"
"Gật đầu là 'yes', lắc đầu là 'no'! Tới là 'come', đi là 'go'!..."
"Được rồi, 'đi' là 'go'! 'Câu' mới là mấu chốt."
"'Đi khách sạn', 'nhờ xe', 'gặp vấn đề tìm Ron'! Nhìn xem, mấy câu tiếng Anh này trẻ con cũng đọc được."
"Ta không lo lắng cho ngươi, mà là lo cho mấy người bạn của ngươi."
Đi theo Ron lăn lộn một đoạn thời gian, khẩu ngữ và khả năng giao tiếp cơ bản của Anand đã không còn vấn đề gì nữa.
Ngược lại là mấy người thân thích bạn bè kia, Ron đoán chừng hơi quá sức. Cũng may Ấn Độ bản thân nó đã có môi trường sử dụng tiếng Anh, học cũng không tính là quá khó khăn.
Đang nói chuyện, tiếng còi ô ô lạp lạp từ đằng xa truyền đến, chuyến tàu nhanh đầu tiên của nhà ga Victoria chuẩn bị vào ga.
Đám người chen chúc ở đại sảnh chỗ thoáng mát, bắt đầu tốp năm tốp ba chạy về phía sân ga.
Đừng hiểu lầm, bọn họ không phải tranh nhau lên tàu, loại vé tàu nhanh này, người bình thường phần lớn không đủ khả năng chi trả.
Những người này đang vội vã tranh giành khách, ai có thể ngồi tàu nhanh, ngoại trừ những người có tiền, thì chính là người ngoại quốc.
"Ron, chúng ta tranh thủ thời gian đoạt lấy một vị trí tốt, nếu không khách nhân đều bị bọn họ chia hết mất!"
Anand vô cùng lo lắng, phản xạ có điều kiện liền muốn xông lên phía trước, trước kia hắn vẫn luôn buôn bán như vậy.
Nhưng Ron không hề hoang mang, chỉ chỉ lên ghế rồi nói: "Ngồi xuống."
"Hả?"
"Với cái dạng dế nhũi của ngươi, nhìn không giống công chức chính phủ một chút nào."
Anand sờ lên chiếc áo sơ mi trắng trên người, hắn vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề mà.
Ron không nhịn được phất phất tay, "Ngồi chờ ở chỗ này là được rồi."
Nói xong, hắn lại đánh giá vị trí của mình một chút, ừm, ngay đối diện với sân ga, khách xuống xe là có thể nhìn thấy ngay.
Ở phía bên kia, những cái đầu người đen đặc bắt đầu từ trong xe lửa từng bước từng bước trào ra bên ngoài.
Mỗi khi có một người bước ra, liền có mấy cái đầu đen khác chen lấn lên. Chẳng mấy chốc, khu vực cửa xe đã chật kín người.
"Khách sạn! Giá rẻ!"
"Taxi! Taxi!"
Hành khách vừa mới xuống xe phần lớn không để ý đến đám người vây quanh, chỉ có một vài người vì ngại mặt, không thể không ở đó cùng người ta vừa đi vừa lại lôi kéo.
Trong đó, mấy người tóc vàng mắt xanh kia được vây quanh nhiều nhất, ai cũng biết rõ đó là những con dê béo bở.
Đáng tiếc thay, trong số đó có một người đàn ông da trắng cao lớn, dường như là người dẫn đầu. Hắn trông rất có kinh nghiệm, đối với hầu hết những người dẫn đường bản địa cũng không thèm để ý.
Hắn không mở miệng, những người khác trong đoàn cũng tuyệt đối không lắm lời.
Người đàn ông da trắng kia không thèm nhìn những người bán hàng rong vây quanh, chỉ ngước mắt quét nhanh một vòng xung quanh.
Rất nhanh, ánh mắt hắn sáng lên, "Đi, chúng ta qua bên kia."
"Paul, anh có người quen ở chỗ này sao?" Một cô gái trong đoàn tò mò hỏi.
"Không, nhưng tôi đã tìm được một địa điểm đáng tin cậy, để chúng ta không bị lừa gạt."
Theo ánh mắt của anh ta, mọi người nhìn thấy một cơ quan nhỏ bé, tọa lạc ngay trong đại sảnh của nhà ga.
Xung quanh nó trống trải, những người dân địa phương trông giống như dân tị nạn, dường như cũng đang cố tránh xa nơi đó.
Ồ, quan trọng nhất là bên cạnh cơ quan này, còn có cảnh sát đang đi tuần tra!
Không sai, đây chắc chắn là một cơ cấu chính thức, mọi người đều bị đôi mắt tinh tường của Paul thuyết phục.
Nhìn thấy một đám người ngoại quốc khí thế hùng hổ tiến tới, Anand theo bản năng căng thẳng cả người, chỉ có Ron là vẫn bình chân như vại thưởng thức trà sữa.
Người dẫn đầu Paul ngước mắt lướt qua tấm biển phía trên, "Mumbai Thông tin Du lịch Chỗ"!
Quả nhiên là một cơ cấu chính thức, còn có cả chàng trai trẻ tuổi lạnh lùng thờ ơ trước mặt. Paul dám cá rằng, đối phương chính là một quan viên cấp thấp nhất của Ấn Độ!
Loại người này anh ta đã gặp nhiều ở những nơi khác của Ấn Độ, quan viên Ấn Độ đều có một tính khí như vậy.
"Xin hỏi, nơi này có thể cung cấp một số thông tin liên quan đến Mumbai được không?"
Trong lúc hỏi câu này, Paul khéo léo lót tay một tờ 10 Ruby vào.
Ồ, người da trắng này cũng rành thủ tục đấy chứ? Trong mắt Ron lóe lên một tia kinh ngạc...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất