Chương 47: Lợi hại cực kỳ
Vào cuối tháng Bảy, Anna và những người bạn đã gửi cho Ron một lá thư, trong đó dự kiến thời gian phát hành ấn bản mới nhất của cuốn cẩm nang du lịch Ấn Độ là vào tháng Chín.
Hôm nay là ngày 10 tháng 9, thời gian dự đoán vô cùng chính xác, và đây cũng là tin tức tốt hiếm hoi trong hơn một tháng qua.
Từ tay Mary, Ron đón lấy cuốn «Lonely Planet» và lập tức bắt đầu tìm kiếm những nội dung liên quan đến Mumbai.
Nội dung về Ấn Độ trong «Lonely Planet» được chia thành nhiều phần lớn như lịch sử, lối sống, tôn giáo, ẩm thực, chợ, nghệ thuật và phong cảnh.
Nếu muốn viết hết tất cả những nội dung này, độ dày của tạp chí ít nhất phải lên đến mấy trăm trang. Tuy nhiên, số «Lonely Planet» mà Ron đang cầm trên tay lại có chút đặc biệt, nó là một ấn phẩm chuyên đề về Mumbai.
Nhằm vào một số thành phố toàn cầu nổi bật, «Lonely Planet» sẽ thực hiện các chuyên mục riêng, và đây được xem như một đãi ngộ đặc biệt.
Lật ra trang đầu tiên, bên dưới tiêu đề Mumbai là con số về dân số của thành phố: 13 triệu người.
Ngay sau đó là một dòng chữ: "Đón tiếp tốt nhất: Công ty Thông tin Du lịch Mumbai".
Ồ, Ron đếm thử, công ty của hắn đứng thứ hai trong phần mở đầu, điều này quả thực là một sự quảng bá rất lớn.
Phía dưới là danh sách xếp hạng những địa điểm ăn uống và nghỉ chân tốt nhất.
Tiếp sau đó mới là phần giới thiệu về lịch sử của Mumbai, và tên của hắn bắt đầu xuất hiện ở cột giới thiệu các điểm tham quan.
Mặc dù chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng người viết đã đề cập đến sự chuyên nghiệp của Ron, cũng như cách hắn giúp họ tránh được rất nhiều cạm bẫy.
Những khách sạn và nhà hàng được đánh giá cao, phần lớn đều là do Ron giới thiệu.
Phần này chỉ đề cập rải rác đến Công ty Thông tin Du lịch Mumbai, còn phần giới thiệu chi tiết hơn về công ty được tập trung vào mục thông tin thiết thực.
"Công ty Thông tin Du lịch Mumbai, số điện thoại XXX-XXXX; Nhân viên tại trụ sở ga Victoria vô cùng nhiệt tình và sẵn lòng giúp đỡ, họ cung cấp rất nhiều sách nhỏ và thông tin bằng tiếng Marathi.
Những tài liệu này rất hữu ích, những cạm bẫy thường gặp ở đây không thể che giấu trước chúng. Đặc biệt lưu ý rằng nơi này có thể cung cấp cho du khách tất cả các dịch vụ như chỗ ở, hướng dẫn đường đi, nhà hàng,...
Điều này bao gồm cả dịch vụ đổi ngoại tệ, họ có tỷ giá hối đoái tốt nhất ở Mumbai. Mở cửa bảy ngày một tuần từ thứ Hai đến Chủ Nhật, địa điểm đón tiếp được đặt tại ga Victoria."
Nội dung không nhiều, nhưng Ron đã rất hài lòng. So với phần giới thiệu chỉ vài chục chữ của các khách sạn khác, công ty của hắn chắc chắn được đối đãi như khách VIP.
Dù sao thì cả cuốn cẩm nang chỉ có chưa đến một trăm trang, và phần lớn thông tin đều được lướt qua một cách nhanh chóng.
Khép cuốn «Lonely Planet», Ron vươn vai một cách sảng khoái.
"Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội đến."
Từ tháng Mười cho đến tháng Tư năm sau, mùa gió mùa đã qua, hầu như không còn mưa. Đây là thời tiết đẹp nhất trong năm ở Mumbai, và cũng là thời điểm lý tưởng nhất để du lịch.
Cuốn cẩm nang du lịch này đến quá đúng lúc, có thể nói là một trợ thủ đắc lực.
"Vậy là anh đã tìm được thông tin mình cần rồi à?" Mary vừa lau mái tóc còn ướt bằng khăn vừa hỏi.
"Đúng vậy, cứ như thần trợ vậy." Ron tiến lại giúp cô.
Ba cô thư ký trong phòng làm việc, bao gồm cả Harus đang cầm tài liệu in, đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn hành động thân mật của hai người.
Ở Ấn Độ, nơi mà sự khác biệt giữa nam và nữ rất rõ ràng, điều này thật khó tin, nhưng không thể phủ nhận rằng trong mắt Harus có sự ghen tị sâu sắc.
"Đó lại là một người ngoại quốc, hơn nữa còn là phụ nữ ngoại quốc, người đàn ông Ấn Độ nào mà không mơ tưởng đến điều đó?"
"Ha ha, hai người gian phu dâm phụ này, để ta bắt được rồi!"
Không biết từ lúc nào, Lena mặt búng ra sữa đã đứng ở phía sau bọn họ.
"Cô chỉ là ghen tị thôi mà." Mary liếc nhìn.
"Nói đúng đấy." Lena hào phóng thừa nhận, cô quay người đối diện với Ron, "Ta cũng muốn!"
"Được thôi, không vấn đề gì, nhưng các cô đợi lát nữa giúp tôi giải quyết danh sách trong máy tính nhé."
"Cái danh sách thống kê xếp hạng khách sạn và nhà hàng đó á? Sao anh không để mấy cô mới vào làm?"
Lena nói về ba cô thư ký mới được tuyển, cô không thích làm những việc như vậy.
"Hai cô là những người duy nhất có tiếng Anh tốt và biết sử dụng máy tính." Ron cố ý bày ra vẻ mặt cầu khẩn.
"Hừ, vậy thì... Bọn tôi miễn cưỡng giúp anh việc này vậy."
"Tối nay đi quán bar Léopold, tôi mời khách."
"Được đó!"
...
"Gần đây tôi gặp một gã điên. Thật đó, gã đó theo dõi tôi rất lâu rồi, cho đến tận dưới lầu nhà trọ."
Hai mắt Lena mơ màng, gục xuống bàn, trên khuôn mặt bầu bĩnh của cô có một đôi mắt to và đôi môi dày gợi cảm.
Cô ấy rất xinh đẹp, và sau khi uống rượu, vẻ đẹp đó càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
"Một gã điên?" Ron lắc nhẹ ly rượu trong tay.
"Đúng vậy, chắc chắn là một tên biến thái!" Lena khẳng định.
Ron nhìn về phía Mary, cô nhún vai, "Tôi chỉ thấy một bóng lưng ở trên lầu thôi."
"Là một người đàn ông Ấn Độ à?" Ron tiếp tục hỏi.
"Không, là một người ngoại quốc. Đàn ông Ấn Độ chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, bọn họ đều là những kẻ nhát gan, không dám trêu chọc người ngoại quốc. Giống như... Giống như anh vậy, hì hì..."
Lena dùng ngón tay thon dài xoay chiếc ly rỗng, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Ron.
"Cô say rồi."
"Tôi không có! Này! Số bốn, cho tôi một ly Whisky!" Lena lớn tiếng gọi một nhân viên phục vụ mặc áo đỏ, trên túi áo trước ngực của người phục vụ đó có in số "4".
"Cho tôi một ly nữa, và cho cả anh ấy nữa!" Mary chỉ vào Ron.
"Đúng, đúng, đổi hết sang Whisky đi!" Lena reo lên.
"Ha ha, các cô sẽ say mất."
"Tối nay anh nhất định phải đưa bọn tôi về đó! Có kẻ điên theo dõi, với tư cách là ông chủ, chẳng lẽ đây không phải là việc anh nên làm sao?" Lena khinh bỉ nhìn Ron, tỏ vẻ nếu hắn từ chối thì sẽ không phải là một quý ông lịch thiệp.
"OK, tối nay uống thật đã!" Ron đang có tâm trạng rất tốt, hắn rất mong chờ tháng Mười sắp tới.
"Cạn ly!" Lena và Mary nhiệt tình đáp lại hắn.
Trong quán bar, trên trần nhà cao có rất nhiều quạt trần lớn đang chậm rãi quay, các bức tường được sơn và xung quanh cửa sổ, gương được khảm những đồ trang trí bằng gấm hoa.
Ron và những người bạn uống đến khuya, và hắn cũng giữ lời hứa đưa hai người về nhà trọ gần đường khoa uy tư.
Mary và Lena ngủ ở một phòng, bên trong tường là một chiếc tủ quần áo, rất nhiều quần áo sặc sỡ được treo gọn gàng trên kệ.
"Ha ha, lại đây ngồi đi!" Mary cầm trên tay chai rượu, hai chân co lại, Lena thì tựa vào bên cạnh ngây ngốc nhìn hắn cười.
"Tôi phải đi lấy khăn cho các cô."
"Lại đây, ngay bây giờ." Mary gần như ra lệnh, mắt cô đã lờ đờ, mông lung.
"Được rồi, có lẽ tôi không nên mời các cô uống nhiều rượu như vậy."
Ron tiến lại gần, hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Mary kéo một cái loạng choạng.
Thân thể nghiêng về phía trước, Ron nhìn thấy tuyết.
"Anh thử xem đi."
Mary nắm chặt tay hắn, chỉ dẫn phương hướng.
"Thế nào, có phải rất mạnh mẽ không? Bọn tôi đã rèn luyện thân thể từ nhỏ, rất giỏi đánh nhau đấy.
Ta luyện mẹ nó lợi hại cực kỳ, có thể dùng quỷ kia đồ vật viết thư, cảm giác được kia cỗ kình đạo sao?"
Ron còn muốn nói gì đó, nhưng hắn đã bị hai mặt giáp công.
...
Ron còn trẻ, nhưng việc cùng lúc đối đầu với hai người phụ nữ không phải là một việc dễ dàng.
Ngày hôm sau khi hắn tỉnh lại, chiếc giường trông như vừa bị pháo oanh tạc, không còn cách nào cứu vãn.
Chết tiệt, hắn đã quên một việc, hãng hàng không!...