Chương 14: Nữ vương đại nhân
Sáng sớm hôm sau, Hàn a di đã trả phòng và đặt tất cả đồ đạc muốn mang đi lên xe.
Tiểu Hà Tình cũng giúp một tay, khéo léo ôm những bao đồ lớn hơn cả đầu mình, mệt mỏi thở hổn hển.
Hàn a di nhắc nhở: "Tình Tình, đồ vật cầm chắc vào nhé, nếu làm rơi thì sẽ không thể nào tìm lại được đâu."
Tiểu Hà Tình vừa đếm bao đồ vừa đáp: "Sẽ không làm rơi đâu ạ."
Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Chính Nhiên đang đi ra ngoài để đến trường. Hai người nhìn nhau.
Những lời cần nói trong suốt một tháng qua thì cũng đã nói hết rồi, nên hai người cũng không còn gì để nói thêm. Lâm Chính Nhiên đơn giản chỉ nói một câu: "Thuận buồm xuôi gió."
Ánh mắt Tiểu Hà Tình phức tạp khó tả. Nàng do dự, mở miệng gọi: "Lâm... Lâm Chính Nhiên!"
Đối phương dừng bước lại.
Tiểu Hà Tình nói tiếp: "Trong lúc ta chưa về, ngươi... ngươi cố gắng đừng chơi cùng nữ hài tử khác được không?"
Lâm Chính Nhiên nhìn nàng với vẻ khó hiểu, hỏi lại: "Ta có rảnh rỗi đến vậy sao?"
Các vị đại nhân nghe vậy thì đều bật cười.
Ai nấy đều cười ha hả không ngừng, khiến Tiểu Hà Tình xấu hổ, chỉ biết nắm chặt tay, vô cùng ngượng ngùng.
Phụ thân Lâm Chính Nhiên, Lâm Anh Tuấn, chủ động lên tiếng đáp lời: "Tiểu Tình Tình yên tâm, ta sẽ giám sát Nhiên Nhiên, liên tục giám sát cho đến khi con trở về mới thôi."
Tiểu Hà Tình càng cúi thấp đầu hơn nữa: "Tạ ơn thúc thúc..."
"Không có gì, ha ha."
Hàn a di cũng nói: "Tình Tình, nói tạm biệt Nhiên Nhiên ca ca đi thôi, chúng ta đi."
Tiểu Hà Tình khoát tay chào Lâm Chính Nhiên, Lâm Chính Nhiên cũng khoát tay đáp lại.
Hai người lên xe của riêng mỗi người, đi về hai hướng khác nhau.
Chỉ là Tiểu Hà Tình ngồi trên xe, vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn lại. Sau một lúc nàng mới ngồi thẳng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười đầy ẩn ý.
Mặc dù phải rời đi, nhưng nàng vẫn rất mong chờ dáng vẻ của Lâm Chính Nhiên khi gặp lại mấy năm sau.
Đến lúc đó Lâm Chính Nhiên chắc hẳn sẽ rất đẹp trai, bởi vì hiện tại hắn đã rất tuấn tú rồi.
Thật ra, sau khi chia tay ngày hôm đó, trong suốt gần một năm sau đó, Tiểu Hà Tình và Lâm Chính Nhiên cũng không hề lạnh nhạt như tưởng tượng.
Tiểu Hà Tình thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên từ nhà, kể lại tất cả mọi chuyện của mình và cũng hỏi thăm tình hình gần đây của Lâm Chính Nhiên.
"Lâm Chính Nhiên, ta cho bà ngoại xem video ta giành chiến thắng này, bà ngoại nói ta thật lợi hại! Ta nói tất cả đều là do một cậu con trai tên Lâm Chính Nhiên dạy ta! Bà ngoại còn nói sau này có cơ hội muốn gặp ngươi nữa đó."
"Vậy sao."
"Lâm Chính Nhiên, dạo này ngươi đều đi học và tan học một mình sao? Không có... không đi cùng nữ hài tử khác sao?"
"Không có. Ngươi có phải là thật sự cho rằng ta suốt ngày chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm à?"
"Lâm Chính Nhiên, ta về nhà đã hơn một năm rồi, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm. Bây giờ ta mới chỉ học lớp 3, còn có lớp 4, 5, 6 nữa. Bao giờ mới có thể lên cấp hai nha?"
Một năm sau đó, Tiểu Hà Tình và Lâm Chính Nhiên vẫn giữ thói quen gọi điện thoại, nhưng tần suất đã giảm từ vài ngày một lần xuống còn mỗi tuần một lần, sau đó lại từ mỗi tuần một lần xuống còn mỗi tháng một lần.
Hơn một năm nữa trôi qua, khi nàng học lớp 4.
Thời gian gọi điện không còn cố định nữa, về cơ bản chỉ khi có chuyện gì rất vui hoặc rất buồn thì Tiểu Hà Tình mới gọi điện thoại cho Lâm Chính Nhiên.
Đường duyên phận giống như đường dây điện thoại, vẫn luôn không hề đứt đoạn.
Hôm đó ở phương Nam trời đổ mưa nhỏ. Vào nửa cuối học kỳ 2 năm lớp 4, Tiểu Hà Tình 9 tuổi mặc quần áo chỉnh tề từ nhà đi học.
Sau vài năm xa cách, giờ đây Tiểu Hà Tình đã trở nên xinh đẹp hơn và cao hơn trước rất nhiều, ngay cả đến bím tóc đuôi ngựa cũng dài hơn trước.
Nàng ngồi xe của mẹ đi tới trường học. Nàng đeo cặp sách và đi vào phòng học ồn ào.
"Hàn Tình, bài tập hôm qua cậu làm xong chưa? Đưa đây cho tớ chép nhanh!"
Tiểu Hà Tình lấy bài tập từ trong cặp sách ra đưa cho bạn nữ ngồi bàn trên: "Cậu đừng chép y hệt nhé, sẽ bị cô giáo phát hiện đấy."
"Tớ biết rồi! Cảm ơn nhiều, Nữ vương đại nhân!"
"Tớ đã nói là đừng gọi tớ như vậy mà..." Nàng lẩm bẩm.
Tiểu Hà Tình vẫn giữ tính tình như trước, nhưng vì luôn làm theo lời dặn của Lâm Chính Nhiên, nên hễ mà bị ai bắt nạt, nàng sẽ ăn miếng trả miếng.
Nàng trực tiếp quật ngã đối phương ngay trước mặt mọi người, cho thấy võ lực của mình. Thậm chí không chỉ đám con gái mà cả đám con trai cũng sợ phát khiếp. Thế là đã có người gán cho nàng biệt danh Nữ vương Quật Ngã và cả Nữ vương đại nhân.
Tiểu Hà Tình không thích lắm hai biệt danh này, nhưng vì mọi người đều gọi nàng như vậy nên nàng cũng không có cách nào. Vì vậy, nàng còn cố tình gọi điện cho Lâm Chính Nhiên để than thở về chuyện này.
Có lẽ Tiểu Hà Tình thực sự không biết cách kết giao bạn bè, cho dù chuyển trường sau mọi chuyện thuận lợi đến thế, nàng vẫn không kết thân được với ai thật sự tốt.
Nàng cảm thấy có lẽ là vì lúc mới đến trường đã quật ngã người ta, nên tất cả mọi người đều sợ hãi nàng.
Trưa hôm đó, sau giờ học, Tiểu Hà Tình như thường ngày đi tới nhà ăn để ăn cơm.
Trời vẫn còn mưa, nàng che dù.
Lúc đi ngang qua con đường nhỏ phía sau dãy nhà học.
Tiểu Hà Tình đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau từ đằng xa, hiếu kỳ nhìn sang. Vốn dĩ nàng không định xen vào.
Bởi vì trẻ con cãi nhau là chuyện thường ngày.
Kết quả lại thấy nhiều nữ sinh đang vây quanh một nữ sinh xinh đẹp, hơn nữa nữ sinh bị vây quanh đó còn có chút quen mắt.
Nhìn kỹ lại thì phát hiện hóa ra là bạn học cùng lớp với mình. Tiểu Hà Tình nhớ ra tên bạn đó là Hàn Văn Văn, vì bạn ấy xinh đẹp nên ở trong lớp rất được đám con trai yêu thích.
"Ta đã nói rồi, chuyện hắn tới tìm ta là do chính hắn, thì liên quan gì đến ta?" Hàn Văn Văn bị đám người dồn vào góc tường, nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Một cô gái trong đám vây quanh nàng hét lên: "Ngươi nói bậy! Chính là ngươi cố ý! Ta từ nhỏ đến lớn đều đi học về cùng hắn, hắn trưởng thành còn nói muốn cưới ta đâu! Cách đây một thời gian, hắn vừa nhìn thấy ngươi là không chơi cùng ta nữa, mỗi ngày chỉ biết đến tìm ngươi!"
Một cô gái khác cũng nói: "Còn có ca ca của ta nữa! Hắn vì sao cũng mỗi ngày đến tìm ngươi?! Mỗi ngày đều ở nhà nhắc tên ngươi!"
Hàn Văn Văn nghi hoặc hỏi lại: "Chuyện bạn bè của các ngươi đến tìm ta thì liên quan gì đến ta? Ngươi thấy ta có để ý đến bọn họ bao giờ chưa? Hằng ngày có rất nhiều cậu con trai đến bắt chuyện với ta. Bọn các ngươi sẽ không thử xem lại bản thân mình à?!"
"Ngươi nói cái gì?! Ngươi nói là bọn ta đều không xinh đẹp bằng ngươi sao?! Chẳng lẽ tất cả chúng ta đều xấu xí hết sao! Rõ ràng chính là ngươi chủ động câu dẫn!"
Tiểu Hà Tình thấy bọn họ đã bắt đầu động tay động chân, bèn vội vàng chạy tới: "Đừng đánh nhau!"
Mặc dù có Tiểu Hà Tình kịp thời ngăn cản, nhưng mặt của Hàn Văn Văn vẫn bị người ta cào rách một chút, máu tươi chảy ra, tóc cũng bị kéo tới rối bời.
Có điều, tính tình Hàn Văn Văn rõ ràng không giống Hàn Tình. Dù cho nàng đánh không lại người ta, nàng cũng hung hăng chống trả, đồng thời cũng cào rách mặt của đối phương.
Tiểu Hà Tình mở rộng vòng tay chắn trước mặt Hàn Văn Văn, và lên tiếng làm chứng cho nàng: "Các ngươi đừng đánh! Tớ với Hàn Văn Văn là bạn cùng lớp, tớ làm chứng bạn ấy thật sự không có câu dẫn ai hết. Bình thường ở trong lớp bạn ấy rất ít khi nói chuyện với con trai."
Nói xong, nàng còn quay đầu hỏi Hàn Văn Văn: "Đúng không? Tớ nhớ không nhầm thì cậu ở trong lớp cũng toàn đi ăn cơm một mình phải không?"
Hàn Văn Văn nhìn Hàn Tình, lấy tay lau đi máu trên mặt. Đám người kia nhìn thấy có người xen vào mà muốn cùng Hàn Tình động thủ, bèn quát lên: “Ngươi là ai?! Chuyện này liên quan gì tới ngươi?!” Hàn Tình vội vàng nói: “Đừng tới đây! Đừng động thủ với ta.”
Kết quả là đối phương vồ lấy y phục của Tiểu Hà Tình. Tiểu Hà Tình liền vật ngã nàng ta xuống, khiến nàng té lăn quay trên mặt đất.
Bùm một tiếng, bùn đất văng tung tóe.
Đối phương đầu tiên là ngớ người ra, sau đó nằm trên mặt đất khóc òa lên: “Đau quá, đau quá nha! Ta muốn về nhà kể cho mẹ ta biết!”
Tiểu Hà Tình bối rối an ủi: “Ngươi... ngươi không sao chứ? Tuy đau, nhưng ta quật ngươi xuống có kỹ xảo, sẽ không bị thương nặng đâu.”
Những nữ hài tử khác đều sợ hãi, lùi lại mấy bước, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Hàn Văn Văn đứng phía sau cũng ngơ ngác nhìn. Nàng từng nghe nói đến danh hiệu của Hàn Tình trong lớp là 'Nữ vương vật ngã', chỉ là làm bạn học nửa năm nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Nàng thật không ngờ Hàn Tình lại thực sự có thể vật ngã người khác...