Chương 16: Kỳ Quái Lạ Lùng
Sau khi biết về cuộc sống của Hàn Văn Văn, Tiểu Hà Tình thực sự nhận ra sự khác biệt giữa người với người quả thực còn lớn hơn sự khác biệt giữa người với chó.
Trông thì cùng là đi học, cùng tan trường, nhưng kỳ thực lại là những trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Bỗng nhiên, Hàn Văn Văn hỏi ngay: “Đúng rồi, lúc nãy nói chuyện có ai đó tỏ tình với ngươi không, vì sao ngươi lại đột nhiên sửng sốt vậy? Có phải ngươi đang nghĩ đến ai đó không? Ngươi có yêu mến chàng trai nào không?”
Tiểu Hà Tình đỏ mặt không sao trả lời được, ấp úng luống cuống.
Hàn Văn Văn cười xòa: “Thôi được rồi, coi như ta chưa hỏi vậy, ăn cơm đi.” Đương nhiên nàng đã nhìn ra rồi.
Tới tối, khi Tiểu Hà Tình về đến nhà, nàng đã kể cho Lâm Chính Nhiên nghe chuyện lạ xảy ra hôm nay.
Thực ra, mỗi ngày nàng đều hy vọng có thể có chuyện kỳ quái xảy ra, để rồi có thể mỗi ngày nói chuyện điện thoại với Lâm Chính Nhiên, nếu không nàng không tìm được lý do gọi điện, cũng không thể lấy lý do là nhớ hắn được chứ...
Vào buổi tối, Tiểu Hà Tình ngồi dựa vào đầu giường phòng ngủ, bật đèn bàn, mặc chiếc áo ngủ nhỏ màu trắng, cầm điện thoại của mẹ tán gẫu với ai đó:
“Lâm Chính Nhiên, ta nói với ngươi, hôm nay ta có giúp đỡ một cô bạn cùng lớp, cô bạn ấy rất xinh, có rất nhiều bạn nam theo đuổi nàng. Rồi sau đó... bọn ta cùng nhau ăn cơm.”
Tiểu Hà Tình muốn kể hết tất cả chi tiết, nhưng lại cảm thấy nói chuyện riêng tư của bạn học không hay lắm, nên chỉ chọn lọc để kể.
Nên Lâm Chính Nhiên nghe không hiểu gì cả, bèn nói: “Nói tiếp đi.”
Tiểu Hà Tình dùng tay kia nghịch lọn tóc đuôi ngựa của mình, cuốn đi cuốn lại trên ngón tay: “Không có gì tiếp cả, chỉ có vậy thôi nha.”
Lâm Chính Nhiên: “...”
Tiểu Hà Tình: “...”
Tiểu Hà Tình: “Ngươi gần nhất đang làm gì nha? Vẫn tự mình đi học tan học một mình sao?”
Hắn đáp: “Cũng gần như vậy, nhưng có đôi khi cũng có người khác.”
“À?” Nàng nghi ngờ: “Là con gái sao?”
“Ừm, là con gái.”
Vẻ mặt Tiểu Hà Tình lập tức không vui, thậm chí hốc mắt lập tức ửng đỏ, muốn khóc. Nàng trong nháy mắt liền tưởng tượng ra cô bé bí ẩn này có thể sẽ cùng hắn ăn cơm, tan học, cuối tuần cùng nhau luyện TaeKwonDo, thậm chí còn cùng nhau ôm ngủ trưa.
Nhưng ngay sau đó lại nghe Lâm Chính Nhiên nói: “Gần nhất hàng xóm đi vắng, đem con chó cái nhỏ nhà nàng gửi ở nhà bọn ta, cứ đi theo ta mỗi khi ta về nhà.”
Tiểu Hà Tình giật nảy mình, che lấy trái tim, nín khóc mà cười: “Hóa ra là chó con nha, thế trừ chó con ra thì sao?”
“Không có, ồ không đúng, vẫn là có.”
“Ai đấy?!”
“Cha mẹ ta.”
Tiểu Hà Tình lại thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần Lâm Chính Nhiên nói chuyện, nàng đều cảm giác mình đang đi xuyên giữa Thiên Đường và Địa Ngục. Tiểu Hà Tình nói: “Vậy sau khi ta trở về, ta sẽ cùng ngươi đi học tan học nha? Đúng rồi Lâm Chính Nhiên, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Nàng nhớ đến vấn đề hôm nay Hàn Văn Văn hỏi mình, lúc ấy nàng cũng muốn hỏi Lâm Chính Nhiên.
Trước năm 4, bọn trẻ hiểu không sâu về từ 'thích', nhưng từ năm 4 trở đi, dường như tần suất sử dụng từ này bắt đầu nhiều hơn.
“Lâm Chính Nhiên, ta hơi tò mò, hai năm nay có cô gái nào tỏ tình với ngươi không nha?”
“Sự tò mò của ngươi thật sự là càng ngày càng kỳ quái.” Hắn thẳng thắn nói: “Có.”
Tiểu Hà Tình liền biết ngay mà, giọng điệu trở nên hồi hộp: “Quả nhiên có rất nhiều người tỏ tình với ngươi sao?”
“Không có mấy người, ngươi biết ta không thích nói chuyện phiếm với mấy cô bé, thấy rất phiền phức, nên ta đối với các nàng không có chút nào hứng thú.”
Tiểu Hà Tình nghĩ thầm, mình cũng là một cô bé nhỏ mà, nói chuyện phiếm với mình cũng thấy phiền phức sao nhỉ? Hắn thấy phiền phức khi nói chuyện với mình sao? Thấy chán mình sao?
Đương nhiên lời này nàng khẳng định không dám nói ra, nếu không sẽ bị mắng.
Tiểu Hà Tình tiếp tục dùng tay nhỏ cuốn tóc, ngắm nhìn lọn tóc của mình, chủ đề tạm dừng một lát.
Lâm Chính Nhiên hỏi: “Hôm nay nói chuyện lâu quá rồi, không còn chuyện gì khác nữa hả? Ta muốn cúp điện thoại rồi.”
“Có! Ngươi khoan hãy tắt máy!” Tiểu Hà Tình cố gắng nghĩ xem còn chuyện gì khác không: “Nói chuyện tiếp đi, nói chuyện tiếp một lúc nữa đi, hôm nay cơm gà chiên xù ở phòng ăn ngon thật đó...”
“Có đúng không? Vậy có dịp mang về cho ta một phần.”
“Tốt.”
“Tốt cái đầu ngươi, ngươi không nói phòng ăn Phạn Thiên của các ngươi đổi trời rồi sao? Về sau còn có cơm gà chiên xù nữa không cũng chưa chắc đâu, vả lại ai mà chưa ăn qua cơm gà chiên xù?”
Tiểu Hà Tình vụng trộm lè lưỡi, vẻ mặt trông rất vui vẻ dù bị hắn mắng.
Đêm nay Lâm Chính Nhiên mặc dù cũng nói với Tiểu Hà Tình một chút về hiện trạng cuộc sống của mình, nhưng có chuyện hắn không nhắc đến.
Dù sao thì chuyện này, nhân vật chính là Giang Tuyết Lị, Tiểu Hà Tình cũng không quen biết nàng, vả lại đến bây giờ cũng chưa hiểu hết được hậu quả.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính Nhiên sửa soạn xong cặp sách.
Thuận tay, hắn kiểm tra Bảng Điều Khiển một lượt.
Hai năm trôi qua, Lâm Chính Nhiên bây giờ lại sắp đột phá đến bình cảnh cấp 30, có điều đẳng cấp càng cao, việc tăng lên quả thực càng chậm.
【 Hôm nay thời tiết âm u nhẹ, có lẽ có mưa, ngươi đang duy trì tu luyện hàng ngày 】 【 Trước mắt Linh Khí đẳng cấp là 28 】 【 Tổng thuộc tính của ngươi là 】 【 Lực lượng: 8 】 【 Tinh lực: 9 】 【 Thể lực: 13 】 【 Mị lực: 11 】 【 Đánh giá thực lực là trong Tân Thủ Thôn đã không ai có thể địch nổi 】
“Nhiên Nhiên, đến lúc đi học rồi, hôm nay thời tiết không tốt, con có muốn mang dù không?” Lâm Anh Tuấn vừa đi giày da vừa hỏi.
Lâm Chính Nhiên đi tới cửa mở cửa: “Ở trường con có một cái rồi, không cần mang theo.”
Được bố lái xe đưa đến trường tiểu học.
Lâm Chính Nhiên đi vào lớp học, nhìn về phía chỗ trống gần cửa lớp.
Đó là bàn học của Giang Tuyết Lị, hiện tại hai người vẫn cùng lớp.
Nàng còn chưa tới.
Lớp học buổi sáng luôn ồn ào, mãi cho đến khi Giang Tuyết Lị với mái tóc hai bím bước vào từ cửa lớp học.
Có vài người nhìn nàng đột nhiên im bặt.
Giang Tuyết Lị, người trước kia luôn hống hách trong lớp, giờ phút này trông như mất nửa cái mạng, nhìn biểu cảm ghét bỏ của mọi người dành cho mình.
Ngồi trở lại chỗ của mình.
Hiện tại nàng đã không còn là Ủy Viên Kỷ Luật, mà lại mới bị cách chức hai ngày trước, nguyên nhân là vì hai ngày trước lớp học phát hiện một chuyện rất kỳ lạ.
Lớp trưởng, người từ trước đến nay trung thực, chưa từng vi phạm kỷ luật, tự mình mang theo một chiếc điện thoại di động đến lớp học, kết quả ngày đầu tiên đã làm mất.
Ngày thứ hai, lớp học muốn tổ chức quyên góp nhỏ, kết quả, sau khi lớp phó thu tiền, phát hiện thiếu mất một nửa.
Giáo viên rất tức giận, yêu cầu ai lấy thì mau chóng lấy ra. Lúc ấy Giang Tuyết Lị còn đảm nhiệm vai trò điều tra vụ trộm trong lớp, lần lượt kiểm tra cặp sách của từng người.
Nhưng cuối cùng lại lục soát ra trong cặp sách của chính nàng.
Chẳng những tìm ra tiền, còn tìm ra điện thoại trong ngăn bàn sâu nhất.
Giang Tuyết Lị lúc ấy lập tức hoảng hồn, nhìn biểu cảm khiếp sợ của mọi người, vội vàng giải thích: “Không phải ta trộm! Ta là Ủy Viên Kỷ Luật sao có thể trộm tiền của mọi người?! Chiếc điện thoại này cũng không phải ta lấy!”
Lớp học đối với nàng bán tín bán nghi, cho đến khi bạn cùng bàn của nàng là Khương Hiểu đứng lên chỉ ra: “Tiền chính là Giang Tuyết Lị lấy, trưa nay ta về lớp đều nhìn thấy.”
Giang Tuyết Lị không thể tin nổi nhìn vào mắt bạn cùng bàn, toàn thân run rẩy.
Cả lớp lập tức xôn xao, bàn tán ầm ĩ, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều thay đổi. Giáo viên cũng bãi bỏ chức vụ của Giang Tuyết Lị, còn thông báo chuyện này cho phụ huynh.
【 Giang Tuyết Lị bị người làm chứng rằng đã trộm ngân lượng và bảo kiếm, ngươi từng có chút giao tình với nàng, đồng thời nhìn thấu một vài mánh khóe, nhưng chuyện này có chút phiền phức. Giúp hay không giúp là hai loại cơ duyên khác biệt 】