Ta Tại Nhà Trẻ Làm Bộ Tu Tiên

Chương 43: Người khác duyên phận nhiều lắm

Chương 43: Người khác duyên phận nhiều lắm

Tiểu trấn phương Nam không mưa, nhưng trời lại lạnh muốn chết.
Hàn Văn Văn mặc áo lông, quàng khăn, cuối năm một mình đi đến khu trung tâm Liên Tâm Tiết, đứng trước cây cổ thụ kia.
Mặc dù hôm nay không phải ngày lễ, nhưng nơi này vẫn có người ở đây.
Trên cây còn được trang trí đèn màu rực rỡ, bên cạnh đó là phòng trực ban, nơi có ông trực ban túc trực.
“Gia gia, ta có thể rút một thẻ bài không?” Nàng đi đến cửa phòng trực ban hỏi.
Ông trực ban kia nghe vậy mỉm cười: “Đến ăn Tết mà rút thẻ bài à? Có mang theo dây đỏ để buộc không?”
Hàn Văn Văn đưa cái dây đỏ đang cầm trong tay lên, trên đó có viết ước nguyện giống như hồi tiểu học. Lần này nàng đến đây chính là muốn biết ‘chân mệnh thiên tử’ mà cây này hiển linh cho thấy có phải thật hay không.
Dưới sự giám sát của ông trực ban, nàng treo dây đỏ lên cây, rồi lại bốc một tấm thẻ gỗ.
Ông trực ban nói: “Cái cây già này linh lắm. Hồi đó tôi cầu duyên, sau này quả nhiên gặp được bà nhà tôi bây giờ, đúng như thẻ bài nói vậy.”
“Thật sao ạ? Có điều trước đó ta đã cầu một lần rồi, nhưng ta đã quên cái tên trên tấm thẻ gỗ đó mất rồi, nên lần này mới đến, không biết liệu còn linh nghiệm nữa không?”
“Chỉ cần có duyên, người cùng người là sẽ không bỏ qua.”
Hàn Văn Văn nhìn chằm chằm tấm thẻ gỗ vừa rút ra trong tay, nàng há miệng thở ra hơi nóng, đồng tử khẽ run rẩy. Trên tấm thẻ đó vậy mà vẫn khắc chữ giống hệt năm đó – 【Lâm】.
Khóe miệng nàng mỉm cười.
Xem ra Lâm Chính Nhiên đồng học xác thực là chân mệnh thiên tử của ta.
Nhưng Tình Tình…
Hàn Văn Văn khoát tay tạm biệt ông cụ, rồi trở về nhà cậu.
Cả con phố đèn đóm sáng trưng, các nhà náo nhiệt treo đủ loại đèn lồng. Nhà cậu của Hàn Văn Văn cũng vậy.
Chỉ khác ở chỗ nhà người khác náo nhiệt, còn nhà của Hàn Văn Văn lại chẳng có ai.
Bởi vì năm nay cậu cùng bạn gái đã sang nhà bên kia đón giao thừa rồi, tất nhiên sẽ không đưa Hàn Văn Văn đi cùng.
Hàn Văn Văn một mình ngồi trên bậc thềm, ôm mặt, tay cầm tấm thẻ gỗ kia.
Nàng lẩm bẩm: “Nhân duyên trong số mệnh của Lâm Chính Nhiên đồng học thật đúng là nhiều mà.”
Bụng nàng réo ùng ục, thế là nàng vào phòng tìm đồ ăn, đồng thời nhắc nhở bản thân một điều: “Nói mới nhớ, kỳ nghỉ năm sau phải tự tìm chỗ ở, nếu cứ ở tiếp nhà cậu mợ thì chắc chắn mợ sẽ tức giận.”
Những chùm pháo hoa rực rỡ đúng 12 giờ đêm bay lên bầu trời, nổ 'đùng đùng' rực rỡ không ngừng trên đó.
Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Chính Nhiên reo, có ba tin nhắn đến.
Giang Tuyết Lị, Hàn Tình, còn có Hàn Văn Văn.
“Thằng ngốc, chúc mừng năm mới!”
“Lâm Chính Nhiên, chúc mừng năm mới.”
“Lâm Chính Nhiên đồng học, chúc mừng năm mới.”
Lâm Chính Nhiên trả lời một lượt.
Lại qua nửa tháng, mới học kỳ bắt đầu.
Hàn Văn Văn cùng Hàn Tình từ phương Nam trở về.
Bốn người lại tụ họp. Có lẽ vì đã trải qua một kỳ nghỉ đông nên hai cô nàng này rốt cục không còn xa cách như trước.
Mặc dù vẫn không bình thường.
Hàn Văn Văn vẫn đảm đương trách nhiệm ‘giám sát’ cho cô bạn thân (khuê mật). Cứ hễ khi lớp chia tổ, hoặc đến giờ thể dục đại loại, Hàn Văn Văn đều sẽ ở lại bên cạnh Lâm Chính Nhiên, để ngăn những nữ sinh khác đến bắt chuyện với hắn.
Hai người cũng ngày càng quen thuộc. Trước mặt Lâm Chính Nhiên, Hàn Văn Văn dường như cũng ngày càng thoải mái hơn.
Điều này thể hiện rõ nhất qua một lần giáo viên cho hai người ngồi cùng bàn luyện học thuộc lòng cho nhau.
Hàn Văn Văn vì học dở nên chẳng học thuộc được chữ nào. Thấy vậy, Lâm Chính Nhiên liền nói thẳng với giáo viên: “Cô ơi, nàng ấy chưa học thuộc.” Sau giờ học, Hàn Văn Văn tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính Nhiên, nàng phồng má nói: “Lâm Chính Nhiên đồng học thật là ‘vô tình’ quá đi! Chẳng biết chiếu cố con gái gì cả. Nếu là những nam sinh khác, chắc chắn sẽ không mách chuyện ta chưa học thuộc với giáo viên đâu.”
“Tiếc thật, ta không phải những nam sinh khác.” Lâm Chính Nhiên đáp lại: “Ngoài ra, ngươi không phải con gái. Ngươi cùng lắm chỉ là một con vật họ chó thôi.”
Nàng hất cằm lên, vênh mặt đắc ý: “Hừ!”
Nếu là trước đây, nàng chắc chắn sẽ không làm vậy.
Cứ thế, trong cuộc sống tạm gọi là bình thường này, thời gian bất tri bất giác lại trôi qua hai tháng.
Cho đến một ngày nọ, lớp tổ chức thi thử. Hàn Văn Văn sau khi thi xong thì gần như đội sổ, thế là chủ nhiệm lớp gọi riêng nàng vào văn phòng phê bình một trận.
Đại ý là nếu nàng cứ tiếp tục giữ thành tích học tập thế này thì lên cấp Ba chắc chắn sẽ không đủ điều kiện để học tiếp, mong nàng nghiêm túc hơn.
Lúc ấy, Lâm Chính Nhiên vừa hay đi ngang qua cửa phòng giáo viên, hắn nhìn Hàn Văn Văn đang đứng ở đó với vẻ mặt dường như không có gì.
Lâm Chính Nhiên, người có lịch duyệt không giống với bạn bè cùng trang lứa, liếc mắt đã nhìn ra thật ra nàng không lạc quan như vẻ bề ngoài, có không ít tâm sự, chỉ là giấu kỹ một chút.
Cùng ngày, trong tiết thể dục.
Hàn Văn Văn ngồi cạnh Lâm Chính Nhiên, nàng dựa vào hàng rào lưới sắt, lấy bộ đồng phục đắp lên đùi, vụng trộm giấu điện thoại dưới lớp đồng phục để chơi game.
Lâm Chính Nhiên nhìn về phía trước nói: “Dạo này con nhóc ngốc kia cuối cùng là không bày trò kỳ quái gì lên người ta nữa. Ta đoán chắc những chủ ý ngươi bày cho nàng ấy đã hết sạch rồi hả?”
Hàn Văn Văn sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười cười với Lâm Chính Nhiên: “Lâm Chính Nhiên đồng học cái này cũng biết sao?”
“Ngươi nói thử xem? Chỉ cần nhìn những chuyện nàng ấy làm là biết ngay không phải tự nàng ấy nghĩ ra được, nếu không thì đâu đến mức ngày nào cũng kỳ quặc như thế, đầu óc và hành động hoàn toàn không ăn khớp gì cả.”
Tiểu ‘hồ ly’ ngừng chơi điện thoại, nàng cũng hơi bất đắc dĩ:
“Ban đầu ta còn tưởng rằng ta bày cho Tiểu Tình Tình nhiều chủ ý đến thế, hai người các ngươi ít nhất cũng tiến triển thêm được một chút, đến mức nắm tay cũng được chứ bộ. Kết quả như hoàn toàn vô dụng, thậm chí Tiểu Tình Tình còn bảo dạo này ngươi mắng nàng ấy ngày càng nhiều, quan hệ ngược lại còn thụt lùi.”
Lâm Chính Nhiên chẳng buồn nói gì. Hàn Văn Văn cùng hắn nhìn qua mặt cỏ xanh biếc, nhìn những bạn học đang chạy đùa ầm ĩ trên sân trường.
Bỗng nhiên nàng nói:
“Cuộc sống ở trường coi như không tệ. Kỳ thật ta rất ghét đi học khi còn bé, bởi vì trong trường học lúc nào cũng cảm thấy rất ngột ngạt. Cho đến khi gặp Tiểu Tình Tình về sau, ta mới cảm nhận được niềm vui khi đi học. Nàng ấy là người bạn đầu tiên của ta.”
Lâm Chính Nhiên liếc ‘hồ ly’ bên cạnh một cái: “Tại sao ngươi đột nhiên thổ lộ tâm sự vậy?”
Hàn Văn Văn khẽ nhếch miệng, cười tủm tỉm: “Nói sao thì ta cũng xem như người ‘đứng cùng chiến tuyến’ với ngươi mà, ngươi đang nghĩ gì ta vẫn có thể mơ hồ đoán được một chút, như ánh mắt ngươi lúc này chẳng hạn.”
Hàn Văn Văn làm ra vẻ quyến rũ nói: “Ánh mắt kiểu đó cứ như đang nói: ‘Hàn Văn Văn, con ‘hồ ly’ nhà ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?’ Nên ta trả lời ngươi thôi mà.”
Lâm Chính Nhiên hừ một tiếng.
Hàn Văn Văn ý vị thâm trường nhìn hắn, rồi đột nhiên ôm lấy chân, giả vờ đùa giỡn nói:
“Kỳ thật với thành tích học tập của ta, có lẽ sẽ không đủ điều kiện lên cấp Ba. Nên ta mới muốn tranh thủ năm cuối cấp này cố gắng thúc đẩy hai người các ngươi. Đây chính là suy nghĩ thật sự của ta.”
Nàng nhìn ngôi trường này, chậm rãi nói: “Dù sao thì sau cấp Hai, ta có lẽ sẽ không còn gặp lại Tiểu Tình Tình nữa...” nàng dừng lại một chút: “Cũng sẽ không còn gặp lại Lâm Chính Nhiên đồng học nữa rồi.”
“Văn Văn? Ngươi vừa mới nói cái gì?!”
Đằng sau hàng rào lưới sắt, Hàn Tình – người cũng đang trong giờ thể dục và định đến chào hỏi – nghe nàng nói vậy bỗng nhiên sửng sốt.
Hàn Văn Văn nghe thấy giọng của Hàn Tình thì hoảng hốt quay đầu lại, dường như sợ nàng ấy nghe ra ẩn ý trong lời nói của mình.
“Tiểu Tình Tình?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất