Chương 50: Mộng tưởng
Sáng ngày thứ ba, Hàn Văn Văn bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Mở mắt ra, nàng cầm lấy nhiệt kế trên bàn, lắc lắc rồi đặt dưới nách, đoạn từ trên giường ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt đánh răng xong, nàng xem nhiệt kế hiển thị 37.5 độ, tình hình đã chuyển biến tốt rõ rệt.
Ngay cả Tiểu Hồ ly, người vốn am hiểu sâu sắc về chuyện tình cảm, cũng có lúc mới biết yêu. Không có bất kỳ cô gái nào muốn thể hiện mặt không đẹp của mình trước mặt người mình thích.
Nhưng vì bị bệnh không thể gội đầu hay trang điểm, nàng chỉ có thể làm điệu ở những điểm khác, cố gắng để mình trông ưa nhìn hơn một chút.
Ví dụ như mở thỏi son dưỡng môi, dùng ngón út xoa nhẹ vài lần, rồi thoa từng chút một lên môi. Làm như vậy có ưu điểm là thoa son được tỉ mỉ hơn, không dễ bị người khác phát hiện, hơn nữa còn mang lại hiệu quả.
Lại ví dụ như dùng lược chấm chút nước, chải tóc qua loa một chút, dùng sữa rửa mặt để da trở nên ẩm mịn hơn.
Làm xong những việc nhỏ gần như vô dụng này, lúc này nàng mới nằm trên giường lẩm bẩm: "Hắn chắc là sắp đến rồi nhỉ, hắn bảo sáng sớm nay sẽ đến mà."
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Lâm Chính Nhiên liền dùng chìa khóa mở cửa đi vào. Cây chìa khóa dự phòng này trong tay hắn là do Hàn Văn Văn đưa. Lý do Tiểu Hồ ly đưa ra là nếu hắn có chìa khóa thì nàng sẽ đỡ phải ra mở cửa cho Lâm Chính Nhiên.
Đương nhiên, lý do này hoàn toàn không đáng tin chút nào.
"Tỉnh rồi à?" Lâm Chính Nhiên mang bữa sáng vào phòng, thấy Hàn Văn Văn đang nằm trên giường nhìn mình.
Hàn Văn Văn khẽ nhếch miệng mỉm cười, trong lòng thấy thỏa mãn: "Ừm, mới tỉnh. Sáng nay ngươi mua gì vậy? Ta lại muốn ăn bánh tiêu cơ."
"Hôm qua ngươi lại không nói muốn ăn gì, ta mua đại thôi, ngươi ăn tạm chút đi."
Hàn Văn Văn mím môi hỏi: "Vậy ngươi mua là cái gì?"
"Bánh quẩy."
Hàn Văn Văn ngẩn người nhìn hắn, thầm nghĩ, đây chính là chân mệnh thiên tử sao, thật kỳ diệu.
Lâm Chính Nhiên ngồi bên mép giường, thấy khí sắc nàng xem chừng cũng không tệ, ngay cả bờ môi cũng không còn khô như vậy. Hắn hỏi: "Hai ngày nay cảm thấy thế nào? Sáng nay đã đo nhiệt độ cơ thể chưa?"
"Trừ việc tối hơi khó ngủ, trong đầu cứ nghĩ lung tung, còn lại đều ổn cả. Nhiệt độ sáng nay là 37.5 độ."
"Vẫn ổn. Ngươi còn đang nghĩ về chuyện kiếm tiền à? Hôm nay thấy ngươi tỉnh táo rồi, tiện thể chúng ta nói chuyện về những dự định sau này của ngươi đi."
Hàn Văn Văn không trả lời ngay, nàng biết hai ngày nay mình cũng chẳng nghĩ xem phải kiếm tiền thế nào, vì trong giấc ngủ chỉ toàn mơ thấy hắn.
Mãi đến một lúc sau, nàng mới chậm rãi nói, như thể vừa sực tỉnh: "Nói về việc ta sẽ làm gì sau này à? Ý là sao? Không phải ta sẽ đi theo ngươi sao?"
Lâm Chính Nhiên vừa nhồm nhoàm ăn bánh quẩy, Hàn Văn Văn cũng từ từ ngồi dậy.
Lâm Chính Nhiên nói: "Đúng là theo ta, nhưng có Giang Tuyết Lị và Hàn Tình làm ví dụ, chắc ngươi cũng hiểu rồi, ta sẽ không bắt buộc ngươi làm việc ngươi không thích. Ngươi nói thử xem ngươi muốn làm gì, sau này ta sẽ giúp ngươi ngày càng tốt trên con đường đó."
Hàn Văn Văn nghe xong thì ngớ người ra. Chuyện này khác lắm với những gì nàng nghĩ. Hóa ra nàng cứ tưởng đi theo là Lâm Chính Nhiên sẽ bày quầy bán hàng rồi nàng đi làm phụ giúp các thứ cơ.
Tựa vào thành giường, nàng nghiêng đầu bật cười: "Lâm Chính Nhiên đồng học lợi hại vậy sao? Ý là ta muốn làm gì cũng được à? Đều có thể giúp ta kiếm tiền hết sao?"
"Ừm. Nên ta mới nói ta luôn rất ngưỡng mộ các ngươi, những người có một người bạn lợi hại như ta."
Hàn Văn Văn bị hắn làm cho bật cười. Nàng ngồi trên giường ôm gối suy nghĩ một lát: "Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ. Lâm Chính Nhiên đồng học vừa nói như vậy, ta mới phát hiện quả thật trước kia ta chưa từng suy nghĩ về vấn đề này. Bởi vì ta biết kiếm tiền rất khó, đa số người cũng đâu có quyền lựa chọn đi."
Lâm Chính Nhiên cùng nàng cùng tựa vào thành giường, hai người vai kề vai rất sát.
"Ta đổi sang câu hỏi khác nhé. Ngươi có mộng tưởng gì không? Hoặc điều ngươi mong muốn nhất là gì?"
"Mộng tưởng?" Trước mắt Hàn Văn Văn nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra từ nhỏ đến lớn, trong lúc nhất thời không biết phải mở lời thế nào: "Kỳ thật... cũng có." Nàng nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên, rất chân thành:
"Ta luôn muốn có một căn nhà thực sự thuộc về mình, sau đó cùng người mình thích bên nhau trọn đời, tốt nhất là cùng hắn sinh vài đứa Tiểu Hồ ly nữa."
Động tác ăn bánh quẩy của Lâm Chính Nhiên chậm lại một chút.
"À?"
Hàn Văn Văn cười nói tiếp: "Có điều, đó là ý nghĩ hồi ta còn nhỏ. Sau khi lên tiểu học, ta không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì ta biết sẽ chẳng có ai thích ta. Nhưng bây giờ Lâm Chính Nhiên đồng học vừa hỏi như vậy, ta lại thấy mộng tưởng của mình vẫn là thế này."
Bởi vì năm nay Hàn Văn Văn mới ý thức ra hóa ra nàng cũng sẽ thích một ai đó.
Lâm Chính Nhiên đối diện với nàng, chậm rãi mở miệng: "Thế nên... Điều này có liên quan gì đến câu hỏi của ta không? Này mẹ nó là làm việc à?"
Hàn Văn Văn nhìn kẻ không hiểu phong tình nào đó.
Khẽ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nàng chống cằm nghiêm túc suy nghĩ:
"Làm việc ư? Ta muốn làm cái loại việc mà không cần bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể kiếm tiền. Dù sao Lâm Chính Nhiên đồng học nói là có thể tùy tiện nghĩ mà, thế thì ta muốn một công việc mà ngày nào cũng chỉ cần chơi là có tiền!"
"Giấc mộng của ngươi... thật vĩ đại thế à." Hắn châm chọc.
"Không được sao chứ? Chủ yếu là Lâm Chính Nhiên đồng học đừng nhìn ta vẻ ngoài có vẻ hướng ngoại như thế, kỳ thực ta lại rất 'trạch'." Nàng nghịch ngón tay của mình: "Thích xem tiểu thuyết, chơi game, xem phim. Thế nên ta mới luôn nói ta chẳng có gì năng khiếu cả."
Lâm Chính Nhiên hỏi nàng có giấy bút không. Hàn Văn Văn lấy cặp sách ra, đưa giấy bút cho hắn.
Lâm Chính Nhiên viết rất nhiều thứ lên đó. Hàn Văn Văn nhìn thấy là rất nhiều loại nghề nghiệp.
Lâm Chính Nhiên: "Kỳ thực trước kia ta cũng đoán được rồi. Ngươi thà rằng lên mạng tìm đủ thứ việc, nào là giúp người ta cày game, nào là viết truyện đồng nhân, nào là làm video về thời trang hay video hướng dẫn, nhưng dù vậy vẫn không đụng đến loại hình kinh doanh ngoài đời thực, ta đại khái đoán được ngươi thích loại công việc gì."
Hắn đưa những gì vừa viết cho nàng: "Ta viết vài loại nghề nghiệp có thể kiếm tiền trên mạng. Ngươi xem thử có cái nào hợp ý ngươi không."
Hàn Văn Văn nhìn một lát, gần như vô thức, ngón tay nàng liền chỉ vào một thứ nào đó: "Nếu chỉ nói thích, ta thích cái này. Chỉ là trước kia ta cũng từng làm rồi, nhưng không kiếm được tiền, nên thôi không làm nữa."
Lâm Chính Nhiên nhìn nghề nghiệp nàng chỉ: "Streamer game? Đúng là nghề ở nhà chơi game là có tiền thật."
Lâm Chính Nhiên ngẫm nghĩ kỹ:
"Ngươi đừng nói chứ, việc này có lẽ lại rất hợp với ngươi. Dù sao ngươi không thích ra ngoài, lại thích chơi game, mà khi livestream, nhan sắc lẫn giọng nói của ngươi cũng rất ổn."
Hắn đề nghị: "Ban đầu chúng ta có thể làm thử vài video lồng tiếng, chờ tích lũy được chút danh tiếng rồi hãy mở livestream."
Hàn Văn Văn nhìn hắn: "Nhưng kỹ thuật chơi game của ta cực kỳ tệ. Trước đó ta từng livestream thử mấy ngày, phát hiện trong lĩnh vực game, mấy thứ khác đều vô dụng, vẫn phải có kỹ thuật mới được. Không là người xem nhìn lâu sẽ mắng chết."
Lâm Chính Nhiên đứng dậy: "Cái này không khó. Chơi game để ta dạy cho ngươi là được. Vừa hay phòng làm việc của cha ta có máy tính, trưa nay ngươi ngủ một giấc, chiều ta dẫn ngươi về nhà ta, trước hết luyện tập chút đã."
Hàn Văn Văn thầm nghĩ, đi nhà hắn, nàng cố tỏ ra không hồi hộp lắm: "Lâm Chính Nhiên đồng học thật nghiêm túc quá. Việc này là do ta chọn đại thôi, thật sự kiếm được tiền sao? Bây giờ trong tay ta cũng không có nhiều tiền để tiêu."
"Như ta đã nói với ngươi rồi đấy. Bản thân ngươi có thể không làm được, nhưng có ta ở đây thì chưa chắc." Hàn Văn Văn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, ngón tay nàng bỗng nhiên nắm chặt chăn mền, lại hỏi lại vấn đề về mộng tưởng: “Lâm Chính Nhiên đồng học đã lợi hại như vậy, ngươi cảm thấy mộng tưởng ta vừa mới nói có thể thực hiện được không?” Lâm Chính Nhiên khó trả lời, đành thở dài: “Mặc dù ta rất không muốn trả lời vấn đề này, nhưng vì đây là mộng tưởng của ngươi, với tư cách là một người bạn tốt, ta chỉ có thể chúc ngươi sớm ngày toại nguyện.” Hàn Văn Văn vui vẻ che miệng cười thành tiếng, cực kỳ vui sướng, nói: “Tạ ơn Lâm Chính Nhiên đồng học. Nếu thật sự có một ngày như vậy thì tốt quá, đến lúc đó ta nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ Lâm Chính Nhiên đồng học nha.”