Chương 66: Khinh người quá đáng!
Edit: Vạn Cổ Thư Thần
* * *
Có người cướp xe của chúng ta?!
Chúng nữ hơi sững sờ một chút, những người này ăn gan hùm mật báo hay sao?
Lẽ nào họ cho rằng Chu Dương không ở đây thì có thể tùy ý khi dễ chúng ta hay sao?
“Thật muốn biết ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy? Siêu phàm giả, ngươi cho là mình rất lợi hại phải không!”
Trình Khả Nhi khinh thường cười một tiếng, trong mắt đều là vẻ khinh bỉ.
Không biết tên khỉ đột này từ đâu ra, ỷ mình có dị năng liền tỏ ra vô cùng tự đại?
“Lão công của bọn ta rất lợi hại, hắn chắc chắn sẽ đánh ngươi!”
Miêu Linh Nhi vung quả đấm nhỏ, ý đồ dọa lui đoàn người Nguyễn Phong.
Chúng nữ rối rít đưa mắt nhìn Miêu Linh Nhi rồi nhìn đối phương một cách ngượng ngùng, cúi đầu.
“Ngươi còn nhỏ, về sau nếu gặp chuyện gì như vậy thì hãy để người lớn xử lý.”
Viên Thanh Tuyết giống như một trưởng bối, đi tới xoa xoa đầu tiểu loli.
“Ta cái gì cũng thấy hết rồi!”
Miêu Linh Nhi lý lẽ hùng hồn lớn tiếng nói.
“Ta cũng sẽ trở thành nữ nhân của Dương ca.”
Chúng nữ dở khóc dở cười, thầm oán trách Chu Dương, sao hắn có thể làm loại chuyện đó trước mặt một đứa bé chứ?
Ngươi xem, hiện giờ nàng đã biết những thứ không nên biết rồi.
Tâm hồn của tiểu loli đen tối rồi...
Dù sao thì sớm muộn gì Miêu Linh Nhi cũng sẽ bị Chu Dương ăn thịt, chúng nữ không tiện nói thêm cái gì.
Đám Nguyễn Phong nghe vậy thì tròng mắt đều trợn to, không ngờ nhóm mỹ nữ này đều thuộc về một người đàn ông?!
Đối phương có thể thu nhiều nữ nhân như vậy, nhất định là siêu phàm giả, người bình thường không có khả năng thu được nhiều mỹ nữ như vậy.
Trái lại mình chỉ có thể ăn cơm thừa của người khác, chất lượng so với người ta thì đúng là kém xa.
Đồng dạng là siêu phàm giả, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy?
“Để cho nam nhân của các ngươi cút ra đây!”
Nguyễn Phong muốn thăm dò thực lực của đối phương trước, rồi sau đó mới tính tiếp.
Tại tận thế như này, người không có đầu óc sẽ chết rất nhanh, cho nên hắn luôn luôn làm việc cẩn thận như vậy.
Cẩu nô tài Hứa Dương la hét la ầm lên:
“Lão đại nói các ngươi không nghe sao? Hay là các ngươi bị điếc! Còn không mau một chút qua đây hầu hạ đại ca.”
Quả thật hiệu quả kéo cừu hận của những lời này đã đạt mức tối đa, Trình Khả Nhi không nói nhảm mà trực tiếp mang theo Trảm Lôi Kiếm đi ra.
“Ngươi muốn cướp nữ nhân của ta?!”
Thanh âm từ trời cao truyền đến, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Một nam tử tay cầm búa, từ trên trời hạ xuống, tựa như thiên thần hạ phàm.
Cách ra sân này khiến người ta cả đời khó quên.
Tuy Nguyễn Phong cũng nắm giữ dị năng phong hệ nhưng hắn lại không thể đạp gió mà đi, năng lực phong hệ của đối phương mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Đây là một tên đại kình địch!
Hắn vừa định giải thích, muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết.
Cẩu nô tài Hứa Dương lại la ầm lên:
“Đúng vậy, lão đại chúng ta muốn cướp nữ nhân của ngươi, nhanh lên một chút, mau giao nữ nhân của ngươi ra, nếu không thì chắc chắn lão đại sẽ vặn gãy đầu ngươi.”
Nguyễn Phong vẫn tưởng Hứa Dương tuyệt đối trung thành với mình, bây giờ nhìn lại, tên này quả thực chính là não tàn, chỉ biết lôi kéo thù hận, khác gì vội vàng đẩy hắn vào chỗ chết đâu!
Một đạo phong nhận cắt đứt cổ họng Hứa Dương, hắn che cổ chậm rãi ngã xuống.
Hứa Dương mặt đầy thù hận nhìn Nguyễn Phong:
“Ta chờ ngươi tại... Địa Phủ!”
Rồi lại cầu khẩn nhìn Chu Dương, ánh mắt dần dần trắng xám.
Trước khi chết, trong đầu hắn hồi tưởng lại hình ảnh thiếu nữ mặc quần áo màu vàng, nở một nụ cười.
Mặc dù ta không có khả năng tự mình báo thù, nhưng sẽ có người xử lý kẻ ác như ngươi...
“Đây là hiểu lầm!”
Nguyễn Phong vội vàng giải thích, hắn không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc một người lạ có thực lực phi phàm như vậy.
“Hiểu lầm? Chính tai ta nghe được ngươi muốn cướp nữ nhân của ta! Ngươi lại nói với ta là hiểu lầm?”
Mặc dù chuyện này một mực từ miệng Hứa Dương mà ra, nhưng không có nghĩa là Nguyễn Phong không suy nghĩ gì, hắn rất yêu thích mỹ nữ, nếu không sẽ chẳng đi cướp nữ nhân của người khác.
Chỉ là hắn yêu thích bày mưu rồi hành động, không đánh trận chiến mà không có chuẩn bị.
Thực lực yếu, hắn thích đoạt thì đoạt, thực lực mạnh hơn hắn, đương nhiên phải cúi đầu.
Bắt nạt kẻ yếu mới có thể sống tốt.
“Huynh đệ, ta đã nói đây chỉ là hiểu lầm! Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”
Tượng đất cũng phải có 3 phần hỏa, nếu đã đắc tội đối phương, vậy liền thử thực lực đối phương một lần.
Nếu như là cọp giấy, hắn thế nào cũng phải giết gia hỏa này trước mới được.
Bàn tay hắn khẽ rung, một đạo đao gió vô hình bay ra từ trong lòng bàn tay, lặng yên không một tiếng động chém về phía Chu Dương.
Đây là âm chiêu mà Nguyễn Phong đặc biệt nghiên cứu ra, tuy rằng uy lực không quá mạnh, lại thắng ở vô thanh vô tức, khả năng che giấu vô cùng mạnh mẽ.
Nếu đối phương không có phòng bị thì nhất định sẽ chết rất thảm.
Chu Dương mí mắt không nhấc, tựa như không nhìn thấy đạo đao gió vô hình kia.
Thấy đao gió chuẩn bị đánh vào người Chu Dương thì Nguyễn Phong không ngừng cười như điên.
Gia hỏa kia sẽ lập tức phải chết, nữ nhân của tên đó sẽ sớm trở thành vật trong túi hắn.
Thế nhưng sự tình làm hắn mở rộng tầm mắt bỗng phát sinh, phong mang như đụng vào tường đồng vách sắt, hóa thành vô số toái phiến bay tán loạn, bản thân Chu Dương thì lại không bị hao tổn chút nào.
Từ đầu đến cuối, Chu Dương thậm chí còn không thèm nhíu mày lấy một cái.
“Đây chính là lá bài tẩy của ngươi sao? Quá yếu!”
Nguyễn Phong triệt để nổi giận, hắn chưa từng thấy ai cuồng ngạo tự đại như vậy.
“Hy vọng một khắc sau ngươi còn có thể cười được!”
“Phong nhận ngàn kích!”
Gần trăm đạo đao gió mini ngưng tụ thành hình, nhanh chóng đánh về phía Chu Dương, nhưng diễn biễn vẫn y hệt lần trước, toàn bộ đao gió khi chạm phải Chu Dương thì đều tự động tan vỡ.
“Tiếp theo, đến lượt ta xuất thủ!”
Một cơn lốc mấy trăm thước ngưng tụ sau lưng Chu Dương, phía trên ẩn dấu một luồng khí lạnh có thể đóng băng hết thảy, chụp về phía Nguyễn Phong.
Mmp
Ta chỉ thả vài đạo đao gió mini mà ngươi vừa ra tay đã xuất đại chiêu!
Cái này cũng quá khi dễ người rồi!