Chương 68: Nhân Loại Đọa Lạc Giả ( Sứ Ma )
“Bom hạt nhân của loài người thật khủng bố!” Ở sâu bên trong một cái hang cực lớn, bên trong thỉnh thoảng trôi nổi một ít hắc khí, giống như đang nhốt một ma đầu đáng sợ nào đó.
Ớ sâu bên trong có một cái gương đen thui, giống như đang có vô số oan hồn ẩn sâu trong cái gương đó, nơi sâu nhất giống như đang trấn áp đủ loại quái vật, một khi thoát ra sẽ quậy tới long trời lở đất.
Sứ Ma cung kíng đứng trước gương, đầu cúi xuống, thần thái cung kính và khiêm tốn.
Quái vật bên trong cái kính này gọi là : Hắc Ám chi nguyên.
Hắc ám giống như được sinh ra bởi nó, thẩm thấu vạn vật.
Thụ yêu trong không hu vực sương mù màu đen cũn bởi vì bị Hắc Ám chi nguyên bị lây nhiễm, mới biến thành quái vật đáng sợ như thế.
“Mấy đại thế lực còn sót lại của nhân loại thật không biết điều, cho rằng bom hạt nhân sẽ khiến cho chúng ta sợ hãi sao?”
“Uy lực của đầu đạn hạt nhân tuy mạnh, nhưng cũng chỉ ngoại lực, chỉ cần là ngoại lực thì sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Ta làm theo ý của đại nhân, đã đặt ma chủng ở rất nhiều nơi, ngay cả trong khu trú ẩn cũng dàn xếp ma chủng, Oán linh cổ thụ xuất hiện mang tính quấy nhiễu rất lớn, bom hạt nhân mất đi lực công kích tiêu chẩn, sự uy hiếp giảm xuống rất nhiều.”
Màu đen trong mặt kiếng quay cuồng, từng luồng sương mù màu đen chui ra từ bên trong, chui vào trong thân thể của Sứ Ma.
Thân thể hình người của Sứ Ma mọc ra vô số vảy đen, trên đầu mọc ra cặp sừng rồng dữ tợn, hai mắt u ám, giống như muốn thôn phệ tất cả.
“Lực lượng của ta lại mạnh mẽ rồi, cảm tạ Hắc Ám chi nguyên đại nhân trọng thưởng.” Sứ Ma quỳ dưới đất, tỏ vẻ thần phục.
“Ngươi làm rất tốt, đây là phần thưởng mà ngươi nên được nhận!”
Thanh âm mới truyền tới một nửa, lại tự dưng im bặt.
“Ma chủng toàn bộ đã bị phá hỏng! Đáng chết!”
Oan hồn màuu đen trên mặt gương biến mất, thay vào đó là một hình ảnh.
Khu vực sương mù màu đen bao phủ bởi hắc ám giơ bàn tay ra không thấy năm ngón lại xuất hiện lôi đình không ngừng, phảng phất thần phạt giáng thế từ cửu thiên, mang theo khí tức hủy diệt tất cả.
Lôi đình nơi đi qua, không thể ngăn cản, tất cả đều biến thành tro bụi, tất cả đều trở về với hư vô.
Đó là một loại lực lượng không thể ngăn cản, trấn áp vạm vật.
Sứ Ma vừa mới thu được lực lượng cường đại, tự cho là mình mạnh tới mức không ai có thể địch nổi, nhìn thấy lôi đình từ trên trời giáng xuống, giống như bị hắt cho gáo nước cho tỉnh mộng.
Đây còn là con người sao? Làm sao có thể nắm giữ sức mạnh to lớn như vậy?!
Nhân loại không thể nào nắm giữ sức mạnh to lớn như vậy!
Nếu không thì tại sao mình lại vứt bỏ thân thể của nhân loại chứ ? Tự nguyện để hắc ám ăn mòn, gieo mình xuống thâm uyên?
Sứ Ma không muốn tin tưởng tất cả những gì mình đang thấy, cũng không muốn nghi ngờ sự lựa chọn của mình là sai lầm.
Hình ảnh trong kính biến mất, rất lâu sau cũng không truyền đến động tĩnh gì nữa.
“Diệt hắn! Không tiếc bất cứ giá nào! Phải búng tay cho hắn bay màu!”
Cho dù cách một mặt gương, cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ có thể hủy thiên diệt địa kia.
Vốn tưởng rằng cái thế giới này chỉ có bom hạt nhân mới là sự uy hiếp, bây giờ nhìn lại, còn thêm cả một thứ đó chính là nhân tố bí ẩn.
Đây là lần đầu tiên sau khi Sứ Ma gặp Hắc Ám chi nguyên một thời gian rất dài, mới thấy nó phẫn nộ như vậy.
Lúc trước là một nhà khảo cổ học, trong một lần ngoài ý muốn phát hiện một cái kính cổ không biết từ triều đại nào, bắt đầu khảo cổ nghiên cứu, không thu hoạch được gì.
Nhưng mà, tận thế lại đột nhiên hàng lâm như vậy, không có một chút phòng bị nào, thân nhân của hắn và người yêu, những thứ hắn quý trọng đã biến mất tất cả.
Ngay tại lúc sắp phải chết, kính cổ luôn luôn im lặng lại phát uy, ban cho hắn lực lượng
Chỉ là tất cả đã đã quá muộn.
Nếu ta gặp khổ nạn nhiều như thế thì tại sao người khác còn có thể sống sót một cách hạnh phúc được?
Hắn hận, căm ghét tất cả.
Trái tim của hắn gieo mình vào thâm uyên vô tận...
Ngay sau đó, hắn trở thành nô lệ của kính cổ, cải mệnh thành Sứ Ma, dâng hiến tất cả.
“Tên nhân loại này rất mạnh, ta không phải là đối thủ, ta còn cần lực lượng cường đại hơn!”
Cổ kính lại buff thêm lần nữa, rồi chợt trở nên yên ắng, mất đi hào quang.
“Nhất định phải giết chết hắn, vô luận dùng biện pháp gì! Thất bại, ngươi sẽ mất đi tất cả lực lượng...”
Thân thể của Sứ Ma lại biến hóa lần nữa, trở thành một quái vật cao ba thước , sau lưng mọc ra 1 đôi cánh, ngay cả đôi mắt cũng hiện thêm một chấm màu đen.
Sứ Ma lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Hắc Ám chi nguyên tuy có sức mạnh to lớn, nhưng trí tuệ có hạn thì làm sao so được với người đã từng cống hiến cho nhân loại là Sứ Ma?
“Sức mạnh của tên nhân loại này quá mạnh mẽ, năng lực lôi điện còn có hiệu quả khắc chế ta, không giết chết hắn thì sớm muộn sẽ thành đại nạn tâm ma.”
“Hắn có cường đại hơn đi nữa, cũng có nhược điểm về phương diện tính cách , tên gia hỏa này phá chuyện tứ phía, hẳn sẽ trở thành đấng cứu thế!”
“Thánh mẫu dễ làm như vậy sao?”
“Loại người ở tận thế này chắc chắn không sống lâu được!”
Sứ Ma cười đểu một tiếng, trong lòng đã nghĩ ra vô số kế hoạch âm hiểm.
Tốt nhất chính là kể hoạch nông phu cùng xà. ( xệch gu gồ nhé mí pạn)
Đây chính là biện pháp tốt nhất dùng để đối phó với nhân loại thánh mẫu, bách phát bách trúng.
Trong lịch sử nhân loại bao nhiên nhân vật thiên tài, nhưng tất cả đều bại dưới chiêu này.
Sứ Ma nhẹ nhàng giương cánh, bay về phía sương mù màu đen.
Hắn đang rất vội vã muốn săn mồi!
Chu Dương từ trong chiếc xe Van đi ra, Tô Nguyên Dao đã chuẩn bị xong thức ăn một cách tỉ mỉ, thỉnh thoảng ngửi được mùi thơm phức của thức ăn.
“Mùi thơm này... Làm sao lại quen thuộc như vậy...”
Chu Dương ngửi thấy mùi trong nồi, thức ăn này có chút lạ lạ.
“Hôm nay vận khí không tệ, vừa mới gặp phải một con chó biến dị.” Tô Nguyên Dao cười tủm tỉm nhìn Chu Dương. ( củ riềng, mắm tôm lá mơ đâu)
Chu Dương nghĩ tới khung cảnh lần đầu gặp Tô Nguyên Dao, cũng quen này trong tình cảnh đang gặm thịt chó này.
Hai người hiểu ý cười một tiếng, trong quá trình ăn cũng không với nhau thứ gì.